Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ân dễ dàng rời khỏi hoa viên của công chúa Đường Hiểu Hàm, trên đường đi hắn còn ngân nga một tiểu khúc, tâm trạng rất tốt.

Nghĩ lại chuyện mình vừa mới trêu đùa Đường Hiểu Hàm đến mức làm cho nàng ta như sắp khóc, trong lòng hắn liền có cảm giác thành tựu, hắn cười thầm: "Sau lần này cô nàng đó chắc cũng sẽ không còn muốn làm cho tước gia ta chú ý nữa".

Bất giác nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lại vỗ trán của mình một cái rồi lẩm bẩm: "Chết thật, nếu như cô nàng đó đem chuyện vừa nãy truyền ra bên ngoài, danh tiếng của tước gia ta há chẳng phải cũng sẽ bị hủy hoại sao!"

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn chỉ có thể hy vọng Đường Hiểu Hàm kín miệng, đừng đi khắp nơi đồn hắn chỉ thích đàn ông là được.

Dương Ân gạt hết những phiền não nhỏ này qua một bên, đi thẳng đến Dược Khố, chuẩn bị vơ vét một ít thảo dược, thuận tiện xem một chút ở đó có thiên dược mà hắn cần tìm hay không, hắn còn phải thay cha luyện chế "Nghịch Chuyển Thiên Khí đan", vẫn còn thiếu mấy vị thảo dược chủ yếu, trong đó thiên dược là khó tìm nhất, hắn hy vọng sẽ có thể tìm được trong Dược Khố.

Hắn dâng cho hoàng thượng Trú Nhan đan, mục đích chính cũng là vì muốn tiến vào Dược Khố, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của hắn.


Nếu không, một mình hắn muốn tìm thấy những loại thiên dược đó cũng không dễ dàng.

Sau khi Dương Ân rời đi, Đường Hiểu Hàm ở trong hoa viên đột nhiên kêu lên một tiếng: "Đáng ghét, bị hắn lừa rồi".

"Công chúa, người đã bị chuyện gì làm cho kinh động vậy?", Tiểu Hồng, cung nữ bên cạnh Đường Hiểu Hàm hỏi.

"Ta bị Dương Ân lừa", Đường Hiểu Hàm siết quả đấm, cắn môi dưới, lộ ra bộ dáng cực kỳ đáng yêu nói.

"Hắn thật to gan, lại dám lừa gạt công chúa điện hạ", Tiểu Hồng căm giận nói, dừng một chút, cô ta mới nhỏ tiếng hỏi: "Hắn lừa gạt công chúa chuyện gì?"

"Hắn lừa gạt ta... lừa gạt ta, hắn nói hắn thích đàn ông", Đường Hiểu Hàm lộ ra vẻ ngượng ngùng nói.

"Có lẽ hắn thích đàn ông thật, công chúa đừng nghĩ tới chuyện này nữa", Tiểu Hồng khuyên.

Tiểu Hồng ban đầu có ấn tượng không tệ đối với Dương Ân, nhưng cô ta cũng đã nhìn thấy Dương Ân dám nắm tay công chúa, lại thấy bộ dạng Dương Ân như muốn chảy nước miếng khi nhìn thấy công chúa, mới dẫn tới trong lòng cô ta cảm thấy chán ghét hắn, nếu như công chúa dùng gương mặt thật nói chuyện với hắn, hắn bị mê hoặc thì cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng công chúa đang nữ giả nam trang, hắn bị mê hoặc như vậy, rõ ràng hắn chính là một tên chỉ yêu thích đàn ông mà!

Loại đàn ông như vậy, ai lại có thể chịu được chứ.

Đường Hiểu Hàm nói: "Cho nên ta mới nói là hắn lừa ta, hắn căn bản không thích đàn ông, hắn đã nhìn thấu thân phận con gái của ta rồi".

"Không thể nào, công chúa giả trang giống đàn ông như vậy, hắn làm sao có thể nhìn ra được chứ", Tiểu Hồng không hiểu nói.

"Ngươi còn nhớ ngày hắn quay về vương thành không, hắn ngồi trên lưng con rùa, bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp, điều này chứng minh là hắn thích phụ nữ".

"Có lẽ là nam nữ gì hắn cũng thích chăng?"

"Ta không biết, nhưng từ khi đi vào hoa viên hắn cũng không hỏi ta là vị hoàng tử nào, rõ ràng hắn đã sớm đoán được ta là thân con gái, vậy mà ta còn bị hắn dọa cho một trận, người này thật đáng ghét".

"Công chúa nói có lý, vậy công chúa muốn làm gì, có muốn bắt hắn trở lại hay không?"

"Được rồi, tương lai còn dài, ta nhất định phải để cho hắn biết công chúa ta lợi hại như thế nào".

...

Tại Phúc An Vương phủ.

Phúc An Vương sau khi trở về thì sắc mặt vẫn luôn tối tăm, hôm nay ông ta không còn chút mặt mũi nào trước mặt văn võ bá quan, vốn muốn đi trước một bước hóa giải ân oán giữa mình và Dương Ân, nhưng không ngờ Dương Ân lại không hề cảm kích, thật quá đáng ghét.

Suy nghĩ một lúc lâu, Phúc An Vương liền đi vào một mật thất, rất nhanh đã đi xuống dưới lòng đất, mật thất này là cấm địa mà ông ta bí mật xây dựng bên dưới Vương phủ, không có ai biết được sự tồn tại của nó.

Sau khi ông ta đi vào nơi này, liền cảm thấy có một mùi hôi thối truyền ra, đó là mùi máu tanh nồng nặc khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Ông ta đi thẳng vào bên trong, liền phát hiện có một thi thể cụt tay cụt chân, máu tươi dầm dề, giống như vừa bị người ta phanh da xẻ thịt, vô cùng kinh khủng.

Cùng lúc đó, bên trong toát ra một cổ tử khí nồng nặc, cùng với tiếng gầm gừ như dã thú vang lên: "Hống... Chết... Giết!"

Bên trong, có một người bị nhốt trong một cái lồng làm bằng vật liệu cấp vương, trên lồng còn có cấm chế để khóa chặt người ở bên trong.

Toàn thân người đó toát ra tử khí, đầu bù tóc rối, loang lổ những vết máu, hai tay hai chân cũng bị cùm sắt khóa lại, trong lồng có rất nhiều chân tay cụt cùng với máu tươi, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

"Vương gia", từ trong bóng tối, có hai tên bước ra hành lễ với Phúc An Vương.

Cả hai tên này đều đeo mặt nạ dữ tợn, trên người khoác áo choàng lớn, ẩn hiện khí tức vương giả.

Phúc An Vương nhìn người trong lồng, rồi hướng về phía hai tên kia nói: "Ta muốn hắn đi ra ngoài giết một người".

"Vương gia, muốn giết ai cứ việc nói", tên bên phải nói.

Phúc An Vương Hỏi: "Có thể khống chế được hắn không?"


"Trong vòng nửa ngày không thành vấn đề", tên bên trái nói.


"Đối phương có cường giả thiên cảnh bảo vệ", Phúc An Vương cau mày nói.


"Hắn có thể giết cả cường giả thiên cảnh, một điểm này Vương gia hiểu rõ hơn ai hết".


"Được, mấy ngày này các ngươi chăm sóc hắn cho tốt, ta nhất định phải giết được tên nhóc kia".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK