Dược Vương các tập hợp được rất nhiều luyện dược sư, mỗi một luyện dược sư đều vô cùng cao quý, có thể khiến nhiều cường giả bảo vệ họ, họ muốn đối phó ai cũng là chuyện dễ dàng. Cho dù là triều đình cũng phải nể mặt họ, có thể thấy được thế lực của bọn họ mạnh như thế nào.
Sau khi nghe lời trách mắng của Ngô Nam, những hộ vệ này chợt sợ trước sợ sau.
Bất kể nói thế nào, gia đình bọn họ vẫn ở trong vương thành, đắc tội với những người này, bọn họ thật sự không dễ sống.
"Các ngươi không dám đối phó với bọn chúng?", Dương Ân hỏi những tên hộ vệ kia.
Tên thống lĩnh hộ vệ kia thì có khí phách hơn một chút, hắn ta vừa nhìn đám người Ngô Nam vừa quát to: "Đại nhân của bọn ta đã nói rồi, vẫn mong các vị đi ra cho!"
"Trần Tường, cái gan chó của ngươi to thật đấy. Có tin ngày mai ta có thể khiến ngươi cút xéo khỏi Vương thành không!", Ngô Nam chỉ vào Trần Tường rồi mắng.
"Ta là thống lĩnh hộ vệ của Dược Khố, đại nhân nhà bọn ta có lệnh, ta không thể không tuân theo, vẫn mong các vị lập tức rời khỏi đây!", Trần Tường lại nhấn mạnh lần nữa.
Trong mắt Dương Ân lộ ra vẻ tán thưởng, hắn nhìn ra được tên thống lĩnh này vẫn còn có chút tâm huyết.
"Ta cứ không đi đấy, xem ngươi có thể làm gì ta!", Ngô Nam cũng hung hăng đáp lại.
"Người đâu, mau đuổi mấy người này ra ngoài cho ta!", Trần Tường đâm lao theo lao, quát to với thuộc hạ của mình.
Mấy tên hộ vệ đó không thể không tuân lệnh, mau chóng bao vây đám người Ngô Nam lại rồi đuổi họ ra ngoài.
Đám người Ngô Nam là luyện dược sư, công phu cũng không phải quá giỏi, khuôn mặt đám người Dược Vương các đều lộ ra vẻ giận dữ, nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục bị cưỡng ép rời khỏi đây.
Ngô Nam trừng mắt nhìn Dương Ân: "Ta nhớ ngươi rồi, Dương Ân!"
"Mau cút đi đi, sau này người của Dược Vương các đều không được phép bước vào đây nửa bước. Ai dám bước vào thì đánh gãy chân!", Dương Ân vung tay rồi nói.
"Khà khà, cứ đợi đấy!", Ngô Nam cười khẩy một tiếng, phủi ống tay áo rồi đưa người nghênh ngang rời đi.
Ai cũng có thể cảm nhận được phía sau tiếng cười khẩy này của Ngô Nam ẩn chứa sự trả thù mãnh liệt cỡ nào.
Dương Ân căn bản không để tâm tới sự đe dọa này, nếu không phải tâm trạng hắn tốt thì bọn họ đã trực tiếp bị đánh bay rồi.
Sau khi bọn họ vừa đi, dược tế ti chợt xuất hiện.
"Dược tế ti đại nhân!", Ngoài Dương Ân ra, người ở đây đều hành lễ chào hỏi ông ta.
Dương Vũ khom lưng nói với dược tế ti: "Dược tế ti đại nhân, ở đây chúng ta là hoa viên phía sau của Dược Vương các, ông không có chút cảm giác hổ thẹn nào sao?"
Dược tế ti vừa vân vê râu vừa cười gượng: "Sao ta lại không thấy vậy chứ! Làm sao được khi ta không phải là đối thủ của lão già Dược Viêm Hải đó. Bây giờ ngay cả con trai của lão ta, ta cũng không sánh bằng, căn bản không có mặt mũi nào để đối đầu với bọn họ, đến cả Dược Khố cũng suy tàn rồi!"
"Vì vậy, ông cố ý không đi ra, chính là để ta và bọn họ xảy ra xung đột?", Dương Ân hỏi.
Dược Tế Ti đáp lại: "Lẽ nào để một lão già như ta phân tranh với bọn tiểu bối sao".
"Được, nếu ông đã nói thế rồi, vậy sau này chuyện lớn ở đây ông tới làm, những chuyện nhỏ nhặt vẫn là giao cho ta xử lý. Có điều, dược liệu được tiến cống sau này để ta kiểm định trước, ông thấy thế nào?", Dương Ân lộ ra vẻ gian xảo.
"Ngươi đã là dược tế ti Vinh Diệu, chuyện này là đương nhiên rồi!", dược tế ti lộ ra vẻ vừa ý.
"Được rồi, thống nhất thế đi!", Dương Ân vô cùng hài lòng, sau đó hắn lại nói tiếp: "Dược tế ti, ta muốn tìm chút thuốc tốt để luyện chế Trú Nhan đan cho Hoàng hậu nương nương. Thuốc ở đây của ông đều là hàng thứ phẩm, ta nghĩ ông chắc chắn đã cất giữ một số thứ tốt, mau đưa ta đi xem đi!"
Dược Tế Ti cười gượng một tiếng: "Đi theo ta!"
Thế là dược tế ti đích thân dẫn Dương Ân tới một chỗ, nơi đó chính là hậu viện mà dược tế ti ở.
Nơi đó trừ ông ta ra thì chỉ có thuộc hạ thân cận mới có thể tới gần, người khác không ai được phép vào.
Tiểu Hắc lẩm bẩm trên vai Dương Ân: "Ta sớm đã ngửi thấy bên này đậm mùi thuốc, xem ra lão già này đúng là đã thu gom một vài thứ tốt".
"Điều đó là đương nhiên rồi, nếu như ta làm dược tế ti, ta chắc chắn cũng sẽ giữ một số món tốt, tránh việc bị Dược Vương các lấy đi hết!", Dương Ân không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên có thể hiểu được dược tế ti thân là chủ sự ở đây, sao lại không có chút ít hàng lậu chứ, đánh chết hắn cũng không tin.
Không lâu sau đó, bọn họ đã đến hậu viện của dược tế ti, đồng thời đi vào một gian nhà chẳng hề bắt mắt chút nào trong đó.
Dương Ân cảm nhận được ở nơi đó có tồn tại khí thế của vương giả, đối phương ẩn náu rất kỹ, nhưng cũng không thoát khỏi cảm ứng của hắn, hắn thầm nghĩ: "Xem ra hàng cất giấu ở đây không ít".
Dược tế ti đích thân mở cửa phòng, đây là một cái kho để mấy đồ lộn xộn. Ai lại biết rằng trong cái phòng để đồ linh tinh này lại có một tầng hầm, chính là nơi mà dược tế ti cất giữ đồ tốt.
Sau khi Dương Ân theo dược tế ti đi xuống, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, nhìn thấy bên trong tầng hầm rộng rãi này bày đầy những loại thảo dược, hắn ngây luôn cả người.