Ban đầu, ông ta không như thế này đâu mà là kiểu nửa lão nửa tiên, đầu đội khăn xếp, tay cầm quạt lông, một bộ dáng khôn ngoan, cứu giúp đất nước.
Ông ta được Tống Tương đưa vào trong nhóm trí thức của triều đình, đưa ra sách lược, củng cố đám nội loạn.
Tuần Duệ tự thấy bản thân đầy một bụng kiến thức, bèn kiêu ngạo viết “24 cuốn bàn luận về tai họa đất nước”, mỗi cuốn đều chỉ ra sự bất công, bất mãn của triều đình hiện tại. Rồi không biết bằng cách nào mà đến tay hoàng thượng, khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình, Tống Tương sợ đến bĩnh ra quần, suýt nữa thì không giữ được mạng.
Cuối cùng kẻ đầu sỏ Tuần Duệ này bị luận tội chém đầu, nhưng cuối cùng thánh ân tha mạng, đưa ông ta đến sơn ngục, để ông ta chết trong tù.
Đây là chuyện của 10 năm trước rồi. Dương Ân cũng chỉ nghe em trai hồi thi Trạng nguyên thỉnh thoảng nhắc đến 24 cuốn kia.
Cậu ấy cực kỳ sùng bái nó, cho rằng 24 cuốn này mà được triều đình sử dụng thì chắc chắn sẽ khiến đất nước phát triển cực kỳ nhanh, bách tính sẽ an cư lạc nghiệp, văn võ toàn tài.
Lúc ấy, em trai hắn còn tiếc nuối, nếu như được gặp Tuần Duệ thì chắc chắn phải bái ông ta làm thầy để học về đạo trị nước.
Dương Ân và em trai Dương Nghĩa cực kỳ thân nhau, hai người cũng chỉ cách nhau 1 tuổi.
Em trai hắn đã nhắc đến “24 cuốn bàn luận về tai họa đất nước” của Tuần Duệ không dưới một lần, nhưng hắn không ngờ Tuần Duệ lại xuất hiện trước mặt hắn, mà còn với bộ dáng này, thật sự khiến hắn không thích ứng kịp.
Dương Ân đứng dậy, khom người, cung kính nói với ông ta: “Hóa ra ông chính là tiền bối Tuần Duệ, người đã viết “24 cuốn bàn luận về tai họa đất nước”, Dương Ân thất lễ quá”.
Lúc này đến lượt Tuần Duệ ngạc nhiên: “Ngươi biết ta sao?”
“Em trai Dương Nghĩa của cháu rất sùng bái ông, từng nói nếu như em ấy sinh sớm 10 năm thì nhất định sẽ bái ông làm thầy!”, Dương Ân chân thành nói.
Tuần Duệ vui vẻ đến mức không khép được miệng, giơ ngón tay cái và nói: “Haha, em trai ngươi rất có mắt nhìn đó. Vì câu này nên ta sẽ tạm thời nhận em trai ngươi làm đệ tử trên danh nghĩa, khi nào vượt qua bài kiểm tra tư cách của ta thì sẽ cân nhắc đến việc truyền thụ bản lĩnh cho cậu ta sau. Tài kinh bang tế thế của ta không dễ dàng truyền cho bọn phàm phu tục tử đâu”.
“Em trai cháu là Trạng nguyên khoa văn năm nay, cũng là Trạng nguyên khoa văn điểm cao nhất trong gần 100 năm nay!”, Dương Ân tự hào nói.
“Tên nhóc nhà ngươi xạo còn hơn cả ta, sao ngươi không nói mình là Trạng nguyên luôn đi!”, Tuần Duệ gãi tai, bộ dáng không tin.
“Ông đừng đùa, chờ cháu lớn lên, đủ 18 tuổi, cháu sẽ thi Trạng nguyên khoa võ, như thế Dương gia cháu sẽ có văn võ song toàn, danh chấn Đại Hạ!”, Dương Ân hếch mũi lên trời đáp.
Từ nhỏ, hắn cũng có ước mơ Trạng nguyên.
Hắn có tài năng thiên bẩm từ nhỏ, chỉ là không biết nhiều về các kỳ tài luyện võ chân chính.
Ví dụ như Vạn Lam Hinh, khi cô ta ở tuổi hắn thì đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ chỉ dựa vào tài năng của mình. Thế nhưng lúc đó hắn chỉ mới là võ binh đỉnh cấp mà thôi.
Hiện giờ mọi thứ đã khác, hắn có được Thái Thượng Cửu Huyền quyết, thuật Long quy lật biển và cả thân thể bất tử.
Tất cả mọi thứ đã bắt hắn phải quật khởi. Chỉ cần thoát được thân phận hiện giờ thì qua hai năm nữa, đạt Trạng nguyên khoa võ không phải vấn đề khó.
“Được rồi, nhóc con. Đều là tội phạm cả, nói chuyện trong tù đi thôi”, Tuần Duệ cắt ngang giấc mơ của Dương Ân, rồi nói tiếp: “Nhóc con, nếu ngươi đã biết tên của ta thì có còn muốn nghe ba chuyện kia nữa không?”
“Dạ dạ, tiền bối Tuần cứ nói ạ”, Dương Ân khiêm tốn đáp.
Dù gì thì ông già trước mắt này cũng là người mà em trai hắn tôn sùng, hắn phải đối xử khách khí. Mà hắn cũng muốn nghe xem là những chuyện đáng sợ gì.
“Tốt lắm, chuyện đầu tiên, tối nay ngươi có thể cho ông già này một miếng thịt ăn không? Lâu lắm rồi ta không được ăn thịt rồi, thèm lắm!”, Tuần Duệ khệnh khạng ngồi xuống nói.
Dương Ân nghe vậy thì suýt chút nữa ngất luôn, hắn không ngờ rằng một cao thủ thâm tàng bất lộ như ông già này lại không có nổi thịt ăn?
“Chuyện thứ hai là có thể cho ta mượn căn thạch thất của Hắc Tinh mấy ngày không, ông già ta tắm sương uống nắng nhiều năm, đã bước nửa chân vào áo quan rồi, muốn được yên ổn ngủ một chút!”, Tuần Duệ cũng mặc kệ Dương Ân có đồng ý hay không, lại lẩm bẩm tiếp.
Chưa chờ ông ta nói đến chuyện thứ ba, Dương Ân đã cắt ngang: “Tiền bối Tuần à, ông chỉ định nói mấy chuyện này thôi hả?”
“Chứ sao, ăn uống ngủ nghỉ là chuyện lớn cả đời, không nói cái đó thì nói cái gì!”, Tuần Duệ nói với vẻ nghiêm túc.
Dương Ân muốn xỉu liền tại chỗ, phất tay nói: “Cháu đồng ý hết ạ”.
“Còn chuyện thứ ba nữa là…”, Tuần Duệ vội vàng nói.
“Là ông muốn một người đẹp, thêm bình rượu ngon để ngắm trăng hát hò đúng không ạ?”, Dương Ân nói luôn hộ Tuần Duệ.
“Uây, sao ngươi lại biết?”, Tuần Duệ ngại ngùng nói.
“Tất cả viết hết lên mặt ông rồi ạ, không biết mới lạ đó?”, Dương Ân vỗ trán nói, ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Phụ nữ thì cháu tìm được, rượu ngon thì tạm thời chưa đâu ạ!”
“Haha, nhóc con nhà ngươi sảng khoái hơn Hắc Tinh nhiều. Không tồi, ông già ta cũng không phải là người không biết điều, sau này ta sẽ báo đáp!”, Tuần Duệ cười đáp.
Dương Ân không quan tâm lắm, hắn cho rằng ông già này chả có tí phong phạm nào, khiến hắn phải nghi ngờ rằng em trai hắn có đang tôn sùng ông già này quá mức rồi không?