Hắn cõng Vương Cửu Trọng trên lưng, đi thẳng về thạch thất trong khu 68. Vạn Lam Hinh cùng hắn đi suốt chặng đường, nếu hắn không khuyên mỏi miệng thì chắc là cô ta cũng muốn ở lại cái khu 68 này mất.
Vạn Lam Hinh biết hoàn cảnh của Dương Ân, cũng biết có người đối chọi với hắn. Nếu cô ta thật lòng muốn tốt cho hắn, thì phải thành thật làm một đại tiểu thư, cho hắn một chút đặc quyền để đám lính gác ngục kia không làm khó hắn nữa.
Vạn Lam Hinh là một cô gái thông minh nên rất rõ ràng đạo lý này, bèn tạm thời xa cách Dương Ân.
Trước khi đi, cô ta còn dặn dò cai ngục khu 68 rằng không được làm khó Dương Ân nữa.
Cai ngục khu 68 đương nhiên không dám làm trái lời của vị đại tiểu thư này.
Còn người đàn ông với đống da bọc xương kia thì lại khiến cô ta hết sức nghi ngờ. Nhưng Dương Ân không nói thì cô ta cũng không hỏi, cô ta tin Dương Ân biết chừng mực.
Dương Ân chờ Vạn Lam Hinh đi thì mới đi tìm Tiểu Man và Khỉ Gầy, muốn tụ họp với họ, vừa hay nghe được có tiếng đánh nhau và hô hoán bên ngoài.
Khi hắn đi tới thì đã thấy Khỉ Gầy bị đánh hội đồng nằm bẹp dí dưới đất, Tiểu Man thì bị uy hiếp.
Hắn liền giận dữ không thôi.
Hắn đơn độc vào ngục, cuối cùng quen được một người huynh đệ là Khỉ Gầy, lại khó khăn lắm mới cứu thoát được một tì nữ, cũng tính là người bên cạnh hắn.
Lâu ngày không gặp lại Dương Ân, Tiểu Man vừa thấy đã vui mừng kêu lên: “Thiếu gia đã trở về!”
Dương Ân càng trở nên đẹp trai hơn mấy ngày trước, cho dù vẫn mặc bộ áo tù rách nát nhưng khí thế của hắn vẫn tỏa ra không ngừng, Tiểu Man nhìn mà thích mê.
Lý Phù Đồ quay lại, nhìn thấy Dương Ân thì híp mắt hỏi: “Ban nãy ngươi nói cái gì cơ? Có gan thì nói lại cho ta nghe!”
“Ta nói ngươi chính là cái rắm của thiếu gia ta đó, 18 đời tổ tông nhà ngươi thấy ta còn phải quỳ xuống, sao cái loại gia nô nhà ngươi không quỳ đi hả!”, Dương Ân đi lên, lạnh lùng nói.
Dương Ân chủ động bước đến, Lý Phù Đồ cảm thấy hơi thở khác thường của thiếu niên này, rồi bị ép đến mức lùi về sau mấy bước.
Gã ta không khỏi lộ ra sự xấu hổ, phẫn nộ hét: “Ngứa mồm hả, ta phải nhổ hết răng của ngươi đi, xem ngươi có còn nói ra được những lời điên dại được không!”
Lý Phù Đồ bước lên trên, nắm đấm nhẹ như gió, đâm thẳng vào miệng Dương Ân.
Nắm đấm này mang sức lực của võ binh đỉnh cấp, đấm được vỡ cả đá.
Ban nãy Khỉ Gầy bị nó đánh cho bị thương không nhẹ, nếu thật sự đấm vào mồm thì e là sẽ rơi răng ra mất.
Chỉ tiếc rằng, kẻ mà Lý Phù Đồ đang đối diện không phải Khỉ Gầy mà là Dương Ân – đại ca của Khỉ Gầy.
Cho nên, gã ta tới số rồi.
Gã ta còn chưa chạm được vào miệng Dương Ân thì đã bị Dương Ân bắt lấy.
Gã ta cả kinh, muốn rút nắm đấm về, nhưng sức lực của Dương Ân quá mạnh, khiến gã ta không thể làm được.
Lúc này, Lý Phù Đồ mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Gã ta muốn mở miệng cầu xin, nhưng trong nháy mắt, một cú đấm hung ác đã xông tới miệng hắn.
Aaaaaaaaa!
Răng cửa gãy hết, máu tươi chảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết này khiến đám ngục nô đang đánh hội đồng Khỉ Gầy phải sửng sốt ngừng lại.
Bọn chúng quay ra thì thấy Lý Phù Đồ đang bị một thiếu niên đánh gẫy răng cửa.
Khi bọn chúng còn chưa kịp đi qua thì đã thấy thiếu niên ra tay hung ác, sau đó là đánh vào miệng sứ giả của bọn chúng.
Từng cái răng đứt lìa, máu tươi tuôn ra không dứt, khiến chúng nhìn mà phải sợ.
“Đây chính là kết cục của những cái miệng thúi đấy!”, Dương Ân đánh gẫy hết răng cửa của Lý Phù Đồ rồi mới khinh miệt nói, sau đó đá bay gã ta ra xa.
“Tất cả cùng lên, đánh chết hắn ta!”, đám người Lý Phù Đồ dẫn tới rất dũng cảm. Có người hô lên một tiếng, bọn chúng bèn nhất tề xông đến bao vây Dương Ân.
Bọn chúng cầm xà beng, ra tay cực kỳ mạnh mẽ, toàn đánh vào những chỗ yếu hại của Dương Ân.
Bọn chúng biết phải đánh gục kẻ địch trong một đòn, nếu không thì chúng sẽ gặp vận xui mất.
Nếu là Dương Ân của mấy chục ngày trước thì đã không đỡ nổi rồi, nhưng giờ lại khác, số công kích đó chậm như rùa bò, chẳng đáng để Dương Ân bận tâm.
Khi cây xà beng đầu tiên bị hắn nắm trong tay, tên ngục nô cầm cái xà beng đó cũng bị kéo theo rồi bị đem ra làm lá chắn, chặn lại hết công kích của đám người.
Cái tên ngục nô đen đủi bị Dương Ân kéo lại kia phải chịu bị đánh trong đau đớn.
Dương Ân đẩy tên đó đã vào hai tên ngục nô khác, đồng thời cầm xà beng lên, nhanh chóng đánh ra ngoài.
Mấy tên ngục nô kia hoàn toàn không hiểu Dương Ân đã ra tay thế nào mà chỉ thấy miệng đau nhói một cái rồi răng cửa cứ thế bay ra.
Aaaaaaaaaaaa!!!
Lý Phù Đồ mặc kệ nỗi đau mất răng, bò dậy định chạy. Gã ta biết thiếu niên này e là còn mạnh ngang ngửa lão đại của gã ta, thuộc cảnh giới chiến sĩ, không thể địch nổi.
“Bảo với Hắc Tinh rằng, chẳng bao lâu nữa mà ta sẽ đích thân đến khu 7 bẻ gẫy cái răng cửa của gã ra hết đấy! Y hệt như ngươi!”, Dương Ân nói với Lý Phù Đồ đang chạy chối chết.
Lý Phù Đồ sợ đến run cả chân, ngã nhào xuống đất, rồi lại bò dậy chạy tiếp, sợ hãi đến cùng cực.