Nó còn chưa kịp tấn công Dương Ân, Lam Yêu Cơ trong tay Dương Ân đã thiêu đốt nó trước, ngọn lửa Lam Yêu Cơ này đáng sợ đến mức nào cơ chứ, cho dù có là khí lạnh cực hàn nó còn đối kháng được, vừa tiếp xúc với yêu hồn này, yêu hồn lập tức bị thương rất nặng, phát ra âm thanh thảm thiết, chớp mắt đã biến từ dáng vẻ hung ác ban nãy thành một luồng năng lượng dinh dính màu đen, nhanh chóng tiêu tan khỏi thế giới này.
Lúc này, Dương Ân cảm nhận rõ ràng có một lực linh hồn thuần khiết vô cùng còn sót lại sau khi yêu hồn kia bị thiêu đốt, lực linh hồn này làm cho nụ hoa thần đình xuất hiện cảm giác muốn chiếm đoạt.
Dương Ân không nghĩ nhiều, lập tức thu lại Lam Yêu Cơ, lợi dụng lực linh hồn của thần đình để hấp thụ tinh hoa còn sót lại của yêu hồn.
Nụ hoa thần đình lắc lư, một sức hút vô hình được tạo ra, hấp thụ yêu hồn bị Lam Yêu Cơ đốt cháy, nhanh chóng tưới nhuần nụ hoa thần đình, đóng góp cho sự phát triển của nó.
Sự phát triển này vô cùng rõ ràng, những cánh hoa nở lớn hơn, tinh khiết lấp lánh hơn, lực linh hồn cũng đồng thời phát triển lớn mạnh hơn.
Đồng thời, trên một cánh hoa của nụ hoa thần đình còn xuất hiện dấu ấn thiên phú yêu năng của cá sấu đen.
Dương Ân tạm thời chưa rảnh để tìm hiểu sự đột biến này, sự chú ý lại lần nữa quay về nơi đỉnh lò, bởi vì sự phân tâm của hắn mà tinh hoa thảo dược trong lò suýt nữa tiêu tan hết.
“Quả nhiên luyện hóa yêu hạch là một chuyện vô cùng hung hiểm!”, Dương Ân thầm cảm thán.
Bây giờ, hắn như ăn phải tráng dương thảo vậy, lực tinh thần vừa tiêu hao hết lại được bổ sung toàn diện, còn tăng thêm rất nhiều, đây là sự biến hóa mà hắn không ngờ tới.
Tâm tình của Dương Ân rất tốt, cả cơ thể và tâm hồn đều thả lỏng, nhanh chóng tăng mạnh ngọn lửa Lam Yêu Cơ, tiếp tục luyện hóa sức mạnh yêu hạch.
Các tướng nhìn thấy yêu hồn đó biến mất một cách nhanh chóng thì đều ngây ra.
Thủ đoạn của tên Dương Ân này quả là siêu việt lạ thường!
Yêu hạch ngưng tụ tinh hoa một đời của linh yêu, muốn luyện hóa nó còn khó hơn cả luyện hóa thảo dược, phải cô đặc sức mạnh tinh hoa của nó từng chút một, phải tiêu tốn đủ hai canh giờ, thời gian lâu gấp đôi lúc luyện hóa xong tất cả thảo dược.
Thời gian cũng đã đến buổi chiều, mặt trời trên cao chiếu xuống, ánh sáng ấm áp, khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Mặt trời mùa xuân không nóng bức như mặt trời vào mùa hè, vừa hay đánh tan hết cái lạnh còn sót lại từ mùa đông.
Sau khi Dương Ân luyện hóa sức mạnh yêu hạch xong, hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, hài lòng nói: “Lần này cuối cùng cũng được rồi”.
Qua được bước này xong, đối với hắn các bước sau dễ hơn nhiều.
Dương Ân nhanh chóng kết ấn, từng sợi huyền khí không ngừng truyền vào trong lò, bắt đầu dung hợp tinh hoa thảo dược và tinh hoa yêu hạch vào với nhau, đồng thời còn thêm vào linh tuyền cực phẩm, gia tốc sự giao thoa sức mạnh của chúng, không để chúng loại trừ lẫn nhau.
Ngoài ra, hỏa lực của Lam Yêu Cơ phải điều chỉnh lúc lớn lúc nhỏ, ngọn lửa bắt buộc phải được kiểm soát tinh chuẩn, không chỉ hao phí lực tinh thần, mà còn tiêu thụ hỏa lực của trái tim hắn, hai sự hao phí lớn không phải là chuyện người bình thường có thể chịu được.
May là hắn đã đạt đến cảnh giới địa hải, nếu không sẽ khó mà có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Sau các động tác rối mắt của Dương Ân, mọi thứ trong lò đã bắt đầu dung hợp với nhau, sau khi Dương Ân ép tất cả sức mạnh vào trong lò, liền cao giọng hét lớn: “Ngưng đan!”
Bùm!
Lúc này, trong lò sẽ xảy ra sự va chạm giữa các sức mạnh, khi áp suất không khí đạt đến cao nhất, nếu hắn không ép nó, không có cách nào để làm mát nó được, chúng sẽ bị phá hủy hoàn toàn, đây là một bước nguy hiểm vô cùng.
Các tướng không kìm nổi mà đều phải đứng hết lên, tất cả bọn họ đều lo lắng chờ đợi khoảnh khắc này, xem Dương Ân có thể luyện phát thành đan không.
Trái tim của hoa hồng Tử thần sắp thót lên tận cổ họng đến nơi, nàng ta nói không căng thẳng mới lạ.
Nếu nàng ta có được vương đan, đạt đến cảnh giới vương giả đỉnh cấp, điều đó có nghĩa là nàng ta có thể thoát khỏi sự trói buộc, rời khỏi quân doanh, trở về nơi nàng ta muốn.
Lam Yêu Cơ tự giác thu về, trở lại trong trái tim của Dương Ân, Dương Ân gần như kiệt sức, khoanh chân ngồi bệt xuống, nắp lò đã ép đỉnh lò xuống, từng làn khói trắng mờ mịt bay ra, không hề có chút mùi vị nào của thuốc tỏa ra, điều này có nghĩa là nó đều đã được ép vào trong lò.
“Như vậy là thành đan rồi sao?”, hoa hồng Tử thần lẩm bẩm nói.
“Cái này vẫn chưa biết được, phải mở lò mới biết nó có ngưng tụ thành hay không, nhưng ta nghĩ, chắc cũng phải là tám, chín phần mười chắc ăn rồi, đoàn trưởng Dương Ân quả là hậu sinh khả úy!”, lúc này sự khúc mắc của Phần Thiên Hùng đối với lực lượng mới xuất hiện hay chơi trội đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Ngay cả khi ông ta thân là nguyên soái, cũng không dám đắc tội một thiếu niên dược vương, điều này có nghĩa là đối phương có tiền đồ vô lượng, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải nhún nhường mấy phần.
Phùng Đề Sâm ở lẫn trong các tướng cảm thấy cả người đều không ổn, ông ta là người của Tống Tương, đã nhận được mệnh lệnh phải âm thầm loại bỏ Dương Ân từ lâu, nhưng đáng tiếc ông ta còn chưa kịp thực hiện thì Dương Ân đã phát triển đến mức này, quả là khiến ông ta không thể ngờ đến được.
Bây giờ, ông ta đang nghĩ nên xử lý quan hệ với Dương Ân thế nào, đó là vương đan có thể giúp người ta nâng cao thực lực, đủ để khiến người ta vì nó mà phát điên lên!
“Tống gia chết tiệt, tại sao lại muốn ta đắc tội một đấng thiếu niên dược vương thế này, sau này ta phải đoạn tuyệt không lui tới với chúng nữa!”, Phùng Đề Sâm thầm mắng.