Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ân vội vã chạy đến thành Trường Đà, cũng may thành này không quá lớn, dù có xảy ra một trận mưa máu cực lớn cũng không thể ngăn hắn cảm ứng được vị trí của đệ đệ.

Hai huynh đệ huyết mạch tương thông, huynh đệ gặp khó khăn nguy hiểm gì, hắn sẽ cảm thấy bất an. Ngay lập tức, hắn cảm ứng được vị trí của Dương Nghĩa, kịp thời xuất hiện ở Mộ Dung gia, vừa lúc nhìn thấy Độc Nhãn Long lao đến để giết Dương Nghĩa, hắn cực kỳ tức giận, sức mạnh huyền khí mà hắn chứa trong đan điền cuồn cuộn nổi giận khiến Độc Nhãn Long run rẩy.

Độc Nhãn Long ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên có nét giống Dương Nghĩa xuất hiện ở đây, thầm kinh ngạc: “Hắn… hắn là Dương Ân?”

Dương Ân giết cả người trong top mười bảng xếp hạng Độc Thủ, danh tiếng của hắn đã được lan truyền rộng rãi trong nội bộ cao thủ bảng xếp hạng Độc Thủ, hầu hết mọi người đều từng thấy ảnh chân dung của Dương Ân để sau này tránh gặp phải người như thế.

Độc Nhãn Long chẳng qua chỉ là vương giả đứng thứ mười mấy trong bảng xếp hạng Độc Thủ, không thể nào so với mười người đứng đầu, sau khi thấy Dương Ân, sao gã ta không sợ cho được.


“Giết!”, Dương Ân không đợi Độc Nhãn Long phản ứng lại đã từ trên cao đạp Độc Nhãn Long một cú.

Chân phong thần.

Sức mạnh của cú đá này chứa cả đòn tấn công thiên phú, mang theo chất lỏng và máu ở xung quanh đạp xuống trúng ngay đỉnh đầu Độc Nhãn Long.

Độc Nhãn Long hoảng sợ, không thèm suy nghĩ là đã vung móc sắt của gã ta lên trời muốn chặn lại sức mạnh cú đá của Dương Ân.

Ầm ầm!

Thế nhưng sức của Độc Nhãn Long không so được với Dương Ân, móc sắt bị đá đứt gãy từng đoạn, chân vẫn đạp trúng mặt gã ta khiến máu chảy ròng ròng, gã ta lảo đảo ngã xuống.

Ba vương giả trong bảng xếp hạng Độc Thủ vừa tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi co rút, ánh mắt thoáng qua vài phần kinh ngạc và hoảng hốt. Độc Nhãn Long là đại ca của chúng, đã đạt đến cảnh giới Địa Hải trung cấp, mạnh hơn chúng nhiều mà cũng không thể đánh lại một cú đá, quả thật khiến chúng hoảng sợ.

Dương Ân không rảnh để ý đến chúng, trong mắt hắn những kẻ này đều là người chết, không thể thoát khỏi hắn, hắn càng quan tâm đến tình trạng của đệ đệ của hắn hơn.

Dương Nghĩa đang rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ và đau thương, cứ nói không ngừng: “Trả mạng của thê tử ta đây! Trả thê tử cho ta!”

Tai Dương Ân rất nhạy, sau khi nghe cậu ấy nói, Dương Ân lẩm bẩm nói: “Em… Em dâu chết rồi sao?”

Thê tử của Dương Nghĩa tức là em dâu của hắn, người làm ca ca là hắn đây vẫn chưa kịp đến gặp mặt, chưa kịp tặng quà thì cô gái ấy đã chết?

Dương Ân cảm thấy cực kỳ khó chịu, nỗi hổ thẹn lập tức trào dâng. Nếu hắn đến sớm một ngày thì đã không xảy ra chuyện đau thương thế này.

“Các ngươi đều đáng chết!”, Dương Ân quay đầu lại nhìn Độc Nhãn Long và ba vương giả đang định bỏ chạy, tức giận hét lên.

“Chạy!”, bốn người này đều cố hết sức bay lên trời với tốc độ nhanh nhất.

Họ chỉ ước gì bây giờ có thêm một đôi cánh, muốn chạy nhanh thế nào thì chạy thế ấy, Dương Ân là một sát tinh đấy.

“Nếu để các ngươi chạy thoát thì người làm ca ca là ta đây còn mặt mũi nào đối mặt với em dâu đã chết chứ!”, Dương Ân tức giận nói, sau đó hắn lấy cung Trụy Nguyệt ra, lắp tên vào, động tác rất nhanh, một mũi tên bắn ra.

Vút!

Mũi tên này bắn vào Độc Nhãn Long đã không còn nhanh nhẹn nhất trước. Cú đá lúc nãy của Dương Ân đã làm gã ta bị thương nặng, lúc Dương Ân bắn tên ra, gã ta vẫn chưa kịp phòng vệ nên mũi tên dài đâm xuyên qua mặt.

Độc Nhãn Long rơi từ trên không trung xuống, chết ngay tại chỗ.

Ba tên còn lại đã bay xa hơn khoảng một trăm trượng, chúng cố hết sức vung đôi cánh đen như một con chim hoảng loạn đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi chí mạng.

Dương Ân định mở cuộc tàn sát, sao có thể để chúng chạy thoát được. Trong Thần đình của hắn, sức mạnh của đạo Tử thần bỗng dâng lên rồi kết tụ lại trên ba mũi tên bắn ra cùng lúc.

Một cung bắn ra ba mũi tên!

Dương Ân đến thảo nguyên một chuyến thì kỹ năng bắn cung được cải thiện, vì thế bắn cùng lúc ba mũi tên cũng chẳng phải là việc gì khó với hắn cả.

Ba mũi tên này như có thêm ánh sáng đen chứa sức mạnh Tử thần lan ra khắp mũi tên. Mũi tên còn chưa bắn trúng ba người kia, sức mạnh của đạo Tử thần đã trùm lấy ba người khiến chúng cứng người. Trên mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, sự chết chóc đó lập tức bao quanh lấy cả người chúng, cũng vào lúc chúng dừng lại thì ba mũi tên đâm xuyên qua người chúng.

A a!

Ba tiếng gào thét thê thảm vang lên, ba người rơi từ trên không xuống.


Bốn vương giả trên bảng xếp hạng Độc Thủ đã chết!


Sau khi chúng chết, vương giả bảng xếp hạng Độc Thủ đã mất đi gần hết, bảng này chắc chắn phải có người mới lập lại thì mới có thể tồn tại.


Dương Ân mặc kệ mấy tên đáng chết này, hắn đáp xuống trước mặt Dương Nghĩa, sau đó phát hiện có rất nhiều ký tự cổ xưa đang bao quanh lấy Dương Nghĩa, liên tục phát sáng, toát ra hơi thở cực kỳ thần thánh.


Tiểu Hắc trên vai Dương Ân trợn to mắt kinh ngạc thốt lên: “Văn Tiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK