Cô ta vừa dứt lời thì thật sự khiến người chưa đi xa kia bị dọa cho loạng choạng ngã xuống đất.
Lời nói này cũng quá hung hãn rồi đấy.
Những gã đàn ông cao to vạm vỡ thích Nam Như Nam thì thầm than khóc: “Phó thống lĩnh Nam, sinh con cho ta nhé”.
Đáng tiếc, bọn họ trông thì dũng mãnh nhưng lực chiến đấu còn kém xa Nam Như Nam, sao lại có thể khiến Nam Như Nam yêu thích họ được.
Dương Ân như kéo Vạn Lam Hinh đi chạy trốn, cách xa khỏi Nam Như Nam, không có một chút khí khái của kẻ thắng cuộc, mà đến cả quân công cũng không kịp lấy, quả thật trông rất nhếch nhác.
Nghiêm Minh Tranh nhìn Dương Ân đã đi xa xa thì vẻ mặt tỏ ra khâm phục mà tự nhủ: “Dương huynh đệ thật sự tấm gương của thế hệ chúng ta!”
Hắn ta hiểu rõ, sau ngày hôm nay, danh tiếng của Dương Ân chắc chắn sẽ truyền khắp quân doanh.
Đánh bại Côn yêu, đánh bại nhóm 10 người, 20 người, lại một quyền đánh bại Tưởng Cương Cường, bây giờ lại được hai cô gái tranh đấu, giành giật, không nghi ngờ gì nữa đây đều là những chuyện lớn. Đại lão trong quân mà không chú ý mới là lạ.
Dương Ân và Vạn Lam Hinh không quay về quân đoàn Tử Thần mà đến lều của Vạn Lam Hinh.
Trong quân trấn Man, có một doanh trại Hậu cần, là doanh đội nam nữ lẫn lộn, chủ yếu phụ trách thức ăn và đồ dùng quân sự cần thiết cho cả quân doanh. Doanh đội này là do phụ nữ làm chủ, thống lĩnh cũng là nữ, mà trung tướng quản lý doanh đội này cũng là một phụ nữ tên Thai Thụy.
Trong doanh chỉ có Thai Thụy và Hoa hồng Tử thần là hai người phụ nữ đã đạt tới cảnh giới vương giả. So sánh hai người với nhau thì Thai Thụy khá kín đáo, không có nhiều người chú ý tới vị trung tướng này, bà ta cũng không lộ rõ tài năng như người sau.
Vạn Lam Hinh có quan hệ với Thai Thụy, cho nên sau khi cô ta tới thì làm thủ hạ của Thai Thụy, được sắp xếp một lều trại để ở, chính vì thế mà bây giờ cô ta và Tiểu Man mới có nơi để nghỉ ngơi.
Vạn Lam Hinh rất cảm kích Thai Thụy, cho nên không hề qua loa, cẩu thả trong công việc quản lý hậu cần, dựa vào năng lực của mình trở thành tiểu đội trưởng cũng coi như là để đền đáp cho Thai Thụy.
Bây giờ, Dương Ân tới doanh trại hậu cần, thấy không ít nữ binh đang lao động. Họ mặc quân giáp của nữ, có người thì đang hong khô thịt yêu thú, có người thì lại làm một ít lương khô, giặt quần áo của các đại lão trong quân, bận rộn một cách có trật tự.
Họ là một trong những chiến doanh có lực chiến đấu yếu nhất, địa vị ở trong quân cũng không cao, nhưng lại không ai đến gây phiền phức cho họ. Nhưng thỉnh thoảng cũng có nam binh qua bên này thả thính, xem có thể cùng 1, 2 cô nương trở về làm ấm chăn không.
Nhưng, những chuyện thế này thì thường đều là có sự tình nguyện của hai bên, nếu ai dám cưỡng bức thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Lều của Vạn Lam Hinh ở một góc không bắt mắt, Dương Ân đi theo cô ta tới nơi thì vừa hay nhìn thấy Tiểu Man từ trong lều đi ra.
Bây giờ, Tiểu Man đã trở lại bộ dạng nữ giới. Cô ta ngẩng mặt lên trời, khuôn mặt đen sạm như phủ một lớp gì đó, che giấu khuôn mặt thật của cô ta. Chỉ có đôi mắt láu lỉnh là vẫn động lòng người như vậy.
Cô ta mặc một bộ quần áo cũ không có gì nổi bật, nhưng không che nổi thân hình hoàn mỹ kia. Nếu trên mặt cô ta không bôi một lớp đen xì xì thì chắc chắn sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Tiểu Man!”, Dương Ân nhìn thấy Tiểu Man thì vui mừng hô lên.
Tiểu Man ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng dáng mà cô ta ngày đêm mong nhớ đang xuất hiện trước mặt mình. Cô ta sững sờ một lát, sau đó thất thanh hô lên: “Thiếu gia là… là ngài sao?”
Dương Ân sải bước lên phía trước, xoa đầu Tiểu Man thân thiết nói: “Đương nhiên là ta rồi, mới một thời gian không gặp, lẽ nào cô quên mất thiếu gia rồi hả?”
“Hu hu!”, Tiểu Man không kìm nổi khóc to, sau đó thì lao vào vòng tay Dương Ân. Điều này khiến Dương Ân có chút luống cuống.
“Tiểu Man, cô sao thế? Lẽ nào có kẻ bắt nạt cô?”, Dương Ân vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Man.
Tiểu Man không trả lời, mà cứ thế khóc.
Vạn Lam Hinh đi tới hỏi: “Tiểu Man, có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Tiểu Man mới hoàn hồn, vội vàng tách khỏi Dương Ân, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Lam Hinh tỷ không… không có ai bắt nạt em cả”.
“Có phải ta không đối tốt với em như thiếu gia nhà em, nên em trách ta à?”, Vạn Lam Hinh đã nhìn ra ý tứ của Tiểu Man nên lập tức trêu chọc nói.
Tiểu Man vội vàng xua tay: “Không có không có, Lam Hinh tỷ rất tốt với Tiểu Man. Tiểu Man nào dám trách cứ tiểu thư, đều là lỗi của Tiểu Man, tiểu thư đừng nói như vậy ạ”.
“Vậy Tiểu Man khóc vì chuyện gì?”, Dương Ân hỏi đến cùng.
“Nô tì… nô tì lâu lắm không gặp thiếu gia, nên có… có chút kích động”, Tiểu Man cúi đầu che đi vẻ mặt nóng phát sốt, nhỏ giọng trả lời.
Trong lòng Tiểu Man đã sớm in dấu hình dáng của Dương Ân. Sau khi chia tay với Dương Ân thì cô ta ngày đêm mong nhớ hắn, không biết bao lần tưởng tượng đến lúc gặp lại Dương Ân. Bây giờ, Dương Ân xuất hiện quá đột ngột khiến cô ta khó mà đè nén nhớ thương trong lòng nên mới có hành vi to gan như vậy.
Dương Ân cười nói: “Ha ha, Tiểu Man, cô thật đáng yêu. Là lỗi của thiếu gia, sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm Lam Hinh tỷ và cô”.
“Ừ, đừng đứng đây nữa, chúng ta mau vào trong nói đi”, Vạn Lam Hinh cũng không tính toán với Tiểu Man. Thời gian này, cô ta và Tiểu Man đối đãi với nhau như chị em, rất tình cảm. Cho dù Tiểu Man thật sự thích Dương Ân thì cô ta cũng không để ý. Dù sao Dương Ân cũng chưa hẳn đã thuộc về bọn họ.
Cũng đúng lúc Dương Ân đi vào lều của Vạn Lam Hinh thì các đại lão ở trong quân đã nhận được tin tức chiến tích của hắn. Mấy người họ tụ tập lại với nhau để tiến hành đánh giá về hắn.