Cũng vào lúc đó, hắn ta may mắn nghe được vài bài giảng của Tuần Duệ, còn được Tuần Duệ mua cho một cuốn sách có tên là “Hai mươi bốn cuốn cứu nước giúp đời”. Theo lời ông ta thì đây là tác phẩm quản lý đất nước mà ông ta viết bằng cả tâm huyết, ông ta sẽ không bán cho người bình thường, chỉ vì xem trọng Lục Trí, cảm thấy hắn ta thông minh nên mới bán cho hắn ta.
Lúc đó, Lục Trí hăng hái ý chí học tập, nghĩ tương lai mình sẽ là mưu sĩ tài năng, sẽ được phong hầu phong tước trong triều đình.
Sau đó miễn cưỡng thi được tú tài, không làm được cử nhân là đả kích rất lớn với hắn ta. Nhưng hắn ta vẫn rất mong đợi vào tương lai, vì hắn ta tin vào câu nói của thánh nhân: “Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt sẽ làm người đó cực khổ, gian nan trước tiên, để người đó không có cơm no áo ấm, mỗi bước đi đều không được như ý, như vậy mới khích lệ ý chí, để người đó rèn luyện tính kiên nhẫn, trui rèn khả năng chịu đựng…”
Mãi đến sau khi bị đưa đến quân đoàn Tử thần, hắn ta mới hoàn toàn hết hy vọng. Mọi thứ chẳng qua chỉ là mấy lời gạt người, số mệnh đã bấp bênh như vậy mà còn bàn đến chuyện trị nước gì nữa, hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong bi kịch đã được định sẵn.
Khoảng thời gian ở quân đoàn Tử thần, tâm lý của Lục Trí bị ảnh hưởng nặng nề, đây cũng mới là nguyên nhân khiến hắn ta trở nên hèn nhát như vậy.
Bây giờ hắn ta kiên trì đến cuối cùng, có tia ánh sáng chiếu rọi đến chỗ mình, dĩ nhiên hắn ta sẽ ôm chặt lấy Dương Ân không buông rồi.
Huống gì chuyện của Dương Ân đã lan truyền khắp quân doanh, không ai không biết, ngay cả Chu Dũng cũng dặn dò hắn ta là phải nắm chắc cơ hội. Hắn ta biết mình đi theo Dương Ân ít nhất sẽ có thịt ăn, còn việc có thể thay đổi vận mệnh hay không, hắn ta tạm thời không muốn nghĩ đến.
Dương Ân để Lục Trí ngủ trên giường của mình, Lục Trí cương quyết không chịu, cứ phải đợi Dương Ân dùng uy nghiêm của phó đoàn thì hắn ta mới nghe lời.
Lục Trí co người trong chăn, nhìn Dương Ân nói: “Phó đoàn, ngươi… ngươi sẽ không làm gì với ta chứ, ta… thật ra ta có bệnh”.
“Đừng nhấn mạnh chuyện đó với ta, ta chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi, không hề có hứng thú với ngươi!”, Dương Ân trợn mắt nói.
“Thế ta yên tâm rồi!”, Lục Trí thở phào nói.
Dương Ân thật sự cạn lời, hắn cảm thấy Lục Trí đúng là một tên cực phẩm, có tính cách tựa như ông già Tuần Duệ.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn bỗng dấy lên suy nghĩ, dùng Lục Trí cũng là phải dùng, vậy chi bằng dùng Tuần Duệ, thế chẳng phải tốt hơn sao, hắn tin ông lão đó cũng muốn ra khỏi sơn ngục. Bây giờ hắn không có khả năng can thiệp vào công việc bên kia nhưng có lẽ có thể thuyết phục được hoa hồng Tử thần giúp chuyện này.
Từ sau khi tạm biệt hoa hồng Tử thần, hắn không thấy nàng ta đâu, hắn còn có chuyện muốn bàn với nàng ta.
Dương Ân ngồi xếp bằng, hắn muốn thi triển lại không giang Càn Khôn và làm quen với tác dụng hoa đạo Thần Đình của mình.
Lúc trước, sau khi hắn đột phá cảnh giới cấp tướng, không gian Càn Khôn mở rộng thêm diện tích. Đây là sự tăng trưởng tự nhiên, ngoài ra hắn cũng có thể khai triển lần nữa.
Hắn vận sức mạnh của đan điền, sau đó thúc đẩy sức mạnh tinh thần trong Thần đình rồi kết hợp hai cái lại, sử dụng tám đại kinh mạch thần kỳ làm cầu nối để sản sinh ra sức mạnh mới khai triển không gian Càn Khôn.
Sau khi đạo hoa Thần đình nở ra, Dương Ân cảm nhận được thần niệm của mình trở nên lớn mạnh. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể quát lên làm tuyệt sát kim thêu hoa Huyết Cơ đó rút lui.
Hắn không dùng sức mạnh sóng âm thanh để làm rung chuyển kim thêu hoa mà là tác động được hình thành từ sức mạnh tinh thần.
Lúc đó hắn không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn tự cứu bản thân nên mới thử thúc đẩy đạo hoa Thần đình, thực tế hắn đã thành công.
Tinh thần của Thần đình tạo nên một vùng mênh mông vô hình, tràn đầy khí thế. Thần niệm hoàn toàn không kém hơn bất kỳ vương giả nào, thậm chí còn là cái không bậc vương giả nào có thể so sánh được.
Dưới sự kết hợp sức mạnh đan điền và tinh thần, không gian Càn Khôn lại lớn hơn đạt đến kích thước của không gian Ngũ Phương.
Lúc này có thể dung nạp được khá nhiều đồ rồi.
Cũng lúc này, Dương Ân bỗng phát hiện ra một sức mạnh quái lạ ở thận, hắn nhìn kỹ lại, sau đó hô lên: “Mẹ ơi, thận của mình mọc ra đôi cánh từ bao giờ vậy?”
Lục Trí ngủ không yên giấc nghe tiếng hét kỳ lạ của Dương Ân cũng giật mình ngã xuống đất.
Trời ạ!