Khỉ Gầy đột nhiên cất lên câu nói này, khiến cho trong lòng Dương Ân khẽ động, hắn luôn tìm cách chiếm được chỗ đứng trong vương thành, tìm cách bảo vệ cha mẹ mình, tìm cách chống lại đám vương hầu, lời nói của Khỉ Gầy dường như đã cho hắn một gợi ý.
“Khỉ Gầy, nếu chúng ta muốn thành lập nên thế lực này, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ chức quan hiện tại, huynh có bằng lòng không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
Khỉ Gầy vác đoạn côn trên vai nói: "Ta không có vấn đề gì, dù sao ta cũng đã đột phá thành vương, ta đã vô cùng hài lòng rồi, chỉ cần đại ca ra lệnh thì việc gì ta cũng làm được".
"Được, khi trở về chúng ta liền chuẩn bị cho chuyện này, huynh làm bang chủ, còn ta vẫn làm bá tước, chúng ta một sáng một tối, thành lập bang Võ Hầu, tương lai chúng ta sẽ bước chân vào giới siêu phàm", Dương Ân vô cùng hưng phấn nói, nhưng dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ có điều, chuyện này đối với huynh cũng không công bằng, hay là thôi đi".
"Không không, đại ca, ta làm phó bang chủ là tốt rồi, chức bang chủ vĩnh viễn phải để lại cho huynh, huynh cũng có thể tiếp tục làm bá tước, thậm chí là hầu tước hay vương tước, chúng ta một sáng một tối, đánh ra khoảng trời riêng cho chúng ta", Khỉ Gầy liền vội vàng nói.
"Chuyện này không nên vội vàng, trước tiên chúng ta hãy chạy hết tốc lực tới nhà của huynh đã", Dương Ân nói.
Sau đó, cả nhóm chạy tới trấn Tôn Thị với tốc độ tối đa.
Trên đường, Dương Ân cũng không nhàn rỗi, hắn thúc giục "Ngự Hồn Tâm Kinh", không ngừng ngưng luyện hồn lực.
Thiên phú Mắt hồn không chỉ cho phép hắn đem trí nhớ ngưng tụ truyền ra ngoài, mà còn có năng lực sát phạt cực kỳ đáng sợ, có thể diệt hồn, so với cánh Băng Nhẫn, thậm chí là cả Lam Yêu Cơ đều kinh khủng hơn rất nhiều, hắn phải lo trui rèn thiên phú này cho thật tốt, để cho bản thân quen thuộc với thiên phú Mắt hồn mới, nếu như gặp cường giả thiên cảnh, có khi hắn còn có thể giết chết đối phương một cách bất ngờ.
Ba ngày sau, nhóm Dương Ân cuối cùng cũng đến trấn Tôn Thị.
Đây là một thị trấn nhỏ, gọi là làng cũng không quá đáng, nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Nơi này bốn phía đều là núi, lối ra vào tương đối không thuận tiện, người ở đây đều bị cô lập thông tin đối với bên ngoài, người bên ngoài nếu như không có ai dẫn đường thì cũng không có cách nào phát hiện ra thị trấn nhỏ này.
Sẽ rất khó để nhóm người Dương Ân tiến vào thị trấn này nếu như không có Khỉ Gầy dẫn đường.
Khi Dương Ân và Khỉ Gầy bước vào thị trấn, có rất nhiều người dân ăn mặc giản dị nhìn họ bằng ánh mắt đầy sợ hãi và tò mò.
Ở đây, bọn họ rất ít thấy sự xuất hiện của người bên ngoài, lại càng khó thấy sự xuất hiện của quân đội, sự xuất hiện đột ngột của hơn một ngàn binh mã thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất sợ hãi trong lòng. Những người này muốn vào thị trấn để làm gì?
Khỉ Gầy dẫn cả nhóm tới một xó xỉnh nằm ở nơi xa xôi nhất trong thị trấn, ở nơi đó có nhà của hắn ta.
Nhà của Khỉ Gầy chỉ còn một mình cha của hắn ta, mẹ của hắn ta sớm đã không chịu nổi cảnh khốn khổ cho nên đã bỏ cha con hắn ta gả cho người khác, người mà bà ta tái giá cũng không phải là người ở xa, mà chính là một người khác trong gia tộc, anh họ của cha Khỉ Gầy, chuyện này lúc trước đã gây nên ồn ào trong trấn suốt một thời gian.
Cha của Khỉ Gầy, Tôn Đại Danh, rất khổ sở cầu xin mẹ của hắn ta ở lại, nhưng mẹ của hắn ta không hề suy nghĩ lại, dứt khoát đi theo anh họ của Tôn Đại Danh.
Khỉ Gầy rất tức giận, đi tìm mẹ mình chất vấn, còn đánh chồng của bà ta, cuối cùng bị người của chồng bà ta bắt đi báo quan, mẹ của hắn ta từ đầu đến cuối chưa từng nói đỡ cho hắn ta nửa câu.
Chuyện này tất nhiên còn có liên quan đến vấn đề tranh giành trong gia tộc, quan trọng hơn là chuyện này quá mức tồi tệ, khiến cho cha hắn ta ở trong trấn hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được.
Sau khi Khỉ Gầy bị quan phủ bắt đi, Tôn Đại Danh liền đổ bệnh.
Ông ấy vốn đã ốm yếu, lại vì chuyện của Khỉ Gầy mà đi cầu xin anh họ Tôn Hiện Nhân, chẳng những không được gì mà còn bị đánh cho một trận, tới mức một chân bị gãy, trở thành một người tàn tật.
Ông ấy bây giờ sống một mình trong căn nhà nát, sẵn sàng chờ chết.
Cũng may ông ấy là một người tốt, trước kia đối xử với hàng xóm láng giềng không tệ, cho nên sau khi ông ấy trở thành người tàn tật, người trong trấn cũng thường hay tiếp tế cho ông ấy, mới giữ lại được cái mạng cho ông ấy.
Hôm nay, không biết tại sao Tôn Hiện Nhân lại nhớ đến người bị lão ta đánh gãy chân là Tôn Đại Danh, liền mang theo mấy tên tay sai kéo đến trước cửa nhà của Tôn Đại Danh. Lão ta hướng về phía Tôn Đại Danh đang chống nạng cười lớn nói: "Tên phế nhân như Tôn Đại Danh ngươi còn chưa chết sao, vậy thì quá tốt, ông đây tới để thông báo cho ngươi biết một tin vui, Lệ Nương đã sinh cho ta một đứa con trai mập mạp, ha ha ha".
Sau đó, lão ta phất tay với đám tay sai, bọn chúng liền lấy một gói kẹo mừng thảy cho Tôn Đại Danh.