Hắn ta không rõ đan dược tốt xấu thế nào, Dương Ân bảo bán thì hắn ta bán thôi. Giờ mới bán được một viên mà có vấn đề thì sau này làm ăn thế nào được nữa.
Binh sĩ ngăn cản ban nãy phán đoán tỉ mỉ rồi ngẩng đầu hỏi Lục Trí: “Đây thật sự là đan dược trị thương sao? Sao không giống cái chúng ta hay gặp?”
“Khác là khác thế nào?”, Lục Trí giả vờ trấn định, dù gì bên cạnh hắn ta cũng có bao nhiêu người bảo vệ. Đối phương cũng không làm gì được hắn ta, cùng lắm thì thu về là được.
“Bình thường đan dược trị thương của chúng ta không hề tròn thế này đâu, mà cũng không thơm và chắc chắn thế này. Đây chắc chắn là đồ giả”, binh sĩ kia quyết đoán nói.
Lần này Lục Trí đã hoàn toàn sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng đáp trả: “Tại sao ngươi lại bảo nó là giả chứ? Mùi dược liệu thơm nồng thế này, rõ ràng là đan dược trị thương thượng đẳng!”
“Càng là đồ giả thì mới càng làm giống thật, nó tròn bóng như vậy, chắc chắn là đã được gia công làm giả, ngươi dám lừa chúng ta, ngươi chán sống à”, tên binh sĩ kia trừng mắt quát Lục Trí. Gã không quan tâm Lục Trí đẹp cỡ nào, giờ gã đang rất gấp. Huynh đệ của gã sắp chết đến nơi rồi mà đối phương còn dám bán đồ giả, thật sự muốn đánh chết tên Lục Trí này nhưng bên cạnh hắn ta có nhiều người quá nên gã không dám.
“Lông Gà, đại ca sắp không ổn rồi”, có người nói.
Lục Trí cuống quá hóa khôn: “Dù gì cũng sắp chết rồi, cho hắn ta ăn đi, nếu không có hiệu quả thì chúng ta cãi nhau cũng không muộn”.
Binh sĩ tên Lông Gà kia còn đang do dự thì người bên cạnh đã không kìm được mà nói: “Hắn ta nói đúng đấy, biết đâu bất ngờ lại cứu được”.
Người bạn đối diện Lông Gà cướp lấy đan dược trị thương rồi đút cho người đang bị thương kia.
Lúc này, tất cả đều vội vàng nhìn người đó xem có kỳ tích gì không.
Lòng bàn tay Lục Trí đổ mồ hôi liên tục, hắn lo lắng hơn bất kỳ ai khác ở đây. Hắn ta được Dương Ân giao cho trọng trách bán dược, có hiệu quả hay không còn chờ vào thời khắc này.
Lý Đại Chủy nói nhỏ với Lục Trí: “Lục sư gia, chúng ta đi thôi, đan dược trị thương không phải linh dược cứu mạng đâu. Hắn ta bị thương nặng vậy, dù có hiệu quả thì cũng chưa chắc cứu người được”.
Lục Trí nghe vậy thì suýt sợ đến mức quỳ xuống.
Hắn ta mà đi thì nhiệm vụ Dương Ân giao cho hắn ta coi như đứt mất. Lục Trí cắn răng: “Cứ chờ xem đã”.
Phụt!
Đột nhiên người kia nôn ra máu, nhìn còn nặng hơn trước.
“Ta biết ngay đây là thuốc giả mà, có tác dụng đếch gì chứ. Ta muốn giết ngươi!”, binh sĩ tên Lông Gà nắm chặt nắm đấm, nói với Lục Trí.
Lúc này mấy đồng bạn kia cũng phẫn nộ. Bọn họ giận dữ nhìn Lục Trí, chuẩn bị đánh Lục Trí.
Lý Đại Chủy kéo Lục Trí ra sau, nói: “Đây chỉ là đan dược trị thương bình thường, có thể trị được nội thương, huynh đệ của các ngươi bị thương quá nặng, không cứu sống được là bình thường, đừng có làm loạn lên”.
“Ta mặc kệ, dù gì các ngươi cũng đã hại chết huynh đệ của ta rồi, hôm nay dù ta có mất cái mạng này thì cũng sẽ giết chết đám lừa đảo các ngươi. Tất cả lên làm thịt bọn chúng đi”, Lông Gà nghĩa khí nói.
Vào lúc bọn họ định ra tay, người bị thương ban nãy hét lên: “Dừng… Dừng tay đã, ta… ta ổn rồi”.
Lời nói của hắn ta lập tức hóa giải không khí khẩn trương này, huynh đệ của hắn ta vây lấy hắn ta hỏi han.
“Các ngươi hiểu nhầm người ta rồi, đan dược trị thương này là linh đan, hiệu quả cực tốt. Ta thấy ta sắp khỏe lại rồi, cảm giác như nhặt mạng về ấy”, người đó yếu ớt nói.
Lần này huynh đệ của hắn ta đều lộ ra vẻ hổ thẹn, tên Lông Gà kia cũng cúi người xin lỗi Lục Trí: “Xin lỗi cô nương, chúng ta trách nhầm cô rồi, muốn đánh muốn phạt thì tùy”.
Lúc này Lục Trí cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi xua tay nói: “Không sao, yên ổn là tốt rồi, cũng chứng minh là đan dược trị thương của ta có tác dụng. Mọi người cần thì tới giao dịch với ta nhé, số lượng có hạn, đến trước được trước, trâu chậm uống nước đục”.
Có một ví dụ sống sờ sờ thế này rồi, đám người biết đan dược trị thương không tầm thường, lập tức giao dịch.
“Cho ta một viên đi, chuẩn bị trước phòng hờ”.
“Không tệ, người ban nãy suýt chết rồi mà vẫn cứu được trở về, xem ra đúng là đan dược trị thương thượng đẳng đấy, hai trăm công quân cũng không đắt, ta mua”.
“Nói đúng lắm, cho ta hai viên đi”.
“Ta còn phải tham gia khiêu chiến đài nữa, cho ta năm viên”.
……
Lúc này, người vây quanh Lục Trí ngày càng nhiều, mọi người đều muốn có nó, nguyên nhân vì hiệu quả quá tốt khiến bọn họ không thể đứng nhìn. Cho dù giờ không dùng đến thì để dành cũng được.
Lục Trí cũng không ngờ lại có hiệu quả chấn động đến vậy, nhất thời nâng giá lên ba trăm quân công, nhưng người mua vẫn đông vô cùng, cuối cùng hắn nâng giá lên năm trăm quân công thì mới hạ nhiệt được một chút, nhưng những người thất bại trong khiêu chiến đài vẫn không tiếc giá mà đi mua đan dược trị thương.
Lục Trí bán hết một trăm viên đan dược trị thương xong thì cũng nhân cơ hội bán ra “đan dược tăng khí”, lúc này toàn bộ mọi người lại ầm ĩ cả lên.