Du Ân: “.”
Tô Ngưng có cái suy nghĩ hãi hùng gì vậy trời?
“Không! Tớ không muốn!” Du Ân giơ tay đẩy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngưng ra.
Khuôn mặt này của Tô Ngưng, đàn ông nhìn là muốn phạm tội.
Tô Ngưng bật cười khanh khách, cười xong cô lại rất ghét bỏ mắng Phó Đình Viễn: “Tôi thật sự muốn đề nghị Phó Đình Viễn đi khám mắt, chê cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết như cậu, lại đi thích cái loại Bạch Liên Hoa tim gan phèo phổi đen thui như Thẩm Dao chứ."
Vẻ mặt Du Ân bình thản: “Củ cải trắng, mỗi người một sở thích, chuyện tình cảm không cưỡng ép được.”
Tô Ngưng thầm cảm thán: “Cậu giờ hiền như bụt ấy.”
Du Ân bật cười: “Sau khi trải qua một hồi đau khổ, không hiền không được.”
Cảm giác đau đớn ấy, ai còn dám đụng vào tình yêu ngoài tầm với ấy nữa.”
Tô Ngưng một tay chống cằm buồn bã nói: “Nhưng vì sao tớ cũng trả qua đau đớn tột cùng, mà vẫn còn nhớ thương anh ấy chứ?”
Du Ân nhẹ giọng an ủi cô ấy: “Tình huống của cậu với tớ khác nhau, hai người cậu là thật lòng yêu thương lẫn nhau, nhưng thực tế ép phải chia tay, mà cậu còn vì tương lai của anh ấy nên mới đành chủ động chia tay.”
“Tớ với Phó Đình Viễn chỉ có mỗi tớ yêu đơn phương thôi, nên giờ tớ mới không lưu luyến gì, bởi vì có nhớ thương thì cũng vô dụng thôi.”
“Cậu còn có cơ hội.”
Một câu “Cậu còn có cơ hội” của Du Ân, làm Tô Ngưng vui hết sức.
Du Ân lấy di động ra gọi điện cho ông cụ, xin lỗi báo cho ông cụ mình đột nhiên phải đi họp, thật sự không còn cách nào khác phải huỷ buổi xem mắt.
Ông cụ mặc dù không hài lòng, nhưng biết sao giờ trong đầu Du Ân chỉ có công việc, ông cụ cũng đành bỏ qua.
Lúc Du Ân cùng Tô Ngưng chạy tới Chung Đình, gặp hai người ở đại sảnh, là biên kịch của Chung Đình và trợ lý của cô ấy.
Bút danh của biên kịch là Tử Dạ, kinh nghiệm làm việc nhiều hơn Du Ân vài năm.
Nghe nói mấy năm trước cô ấy là một nhà văn mạng rất nổi tiếng, qua thời kỳ hoàng kim IP ấy, mấy bộ tiểu thuyết trong tay đều bán bản quyền cả.
Trong đó có một bộ phim cổ trang do Chung Văn Thành đóng vai chính, Chung Văn Thành khi đó dựa vào bộ phim ấy mà nổi tiếng.
Mà cũng chính từ bộ phim ấy, Chung Văn Thành lập ra Chung Đình bắt đầu chuyển qua làm việc phía sau màn ảnh, Tử Dạ cũng từ khi ấy được Chung Văn Thành tuyển vào làm biên kịch cho Chung Đình, xem như là nhân viên kỳ cựu của Chung Đình.
Chỉ là, vài năm gần đây Tử Dạ hoàn toàn không có tác phẩm hot.
Mấy bộ tiểu thuyết hồi đó cô bán bản quyền, cũng chỉ có bộ có trang Chung Văn Thành làm nam chính là hot, các bộ khác đến bọt nước cũng không nổi lên được.
Nghe nói năm ấy cô thật lòng thật dạ muốn theo học Trang Ân Tri, nhưng sau khi Trang Ân Tri đọc bản thảo của cô ấy xong từ chối thẳng luôn.
Trang Ân Tri là người có tiếng trong giới biên kịch, có năng lực có kinh nghiệm, đánh giá đưa ra là: Không thực tế, rỗng tuếch.
Tử Dạ thiếu chút nữa tức chết.
Sau khi Du Ân gia nhập Chung Đình, vì ban đầu chỉ làm part time, nên mấy năm nay chỉ gặp Tử Dạ một hai lần, Du Ân có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của Tử Dạ với mình, nhưng cô không để tâm lắm.
Giờ là lần thứ hai gặp mặt, Du Ân khiêm tốn chào hỏi cô ta: “Xin chào, cô Tử Da."
Du Ân hai mươi sáu tuổi, Tử Dạ hình như tầm ba lăm ba sáu tuổi, mặc dù tuổi của Du Ân với cô ta không chênh nhau nhiều, nhưng xuất phát từ lễ độ Du Ân vẫn gọi “Cô Tử Dạ”.
Biểu cảm Tử Dạ thản nhiên gật đầu với Du Ân, xem như có đáp lại.
Bốn người cùng rời đi, lại nghe cô trợ lý kia của Tử Dạ giọng khinh thường nói với Tử Dạ: “Có một số người ấy à, lấy được kịch bản, không dựa vào tài năng mà bằng thân thể á, thật sự làm bẩn giới biên kịch chúng ta quá.”