Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Thế Quần ngồi bên cạnh tài xế đắc ý dựa vào: “Hai chục ngàn” 

Du Tùng chê ít: “Sao chỉ có hai chục ngàn? Hai trăm ngàn còn hơi ít đấy.” 

Du Tùng quen việc lấy tiền thoải mái từ chỗ Phó Đình Viễn trước đây, vô cùng coi thường hai chục ngàn này của Du Ân. 

Du Thế Quần tức giận mắng anh ta: “Gấp cái gì? Chẳng phải tương lai còn dài sao?” 

Du Thế Quần còn nói: “Ba thấy con nhỏ đó rất thoải mái, chắc chắn trong tay nó có không ít tiền, ba không tin con nhỏ đó lấy Phó Đình Viễn mà không được một đồng nào.” 

“Leo lên một vị vua như Phó Đình Viễn lại tay không ra khỏi nhà? Có kẻ ngu mới làm thế!” 

“Ba thấy dáng vẻ con bé mềm yếu kia của con bé, rất dễ bắt nạt” Du Thế Quần nghĩ tới tương lai có thể làm thịt người tiêu tiền như rác như Du Ân, vô cùng đắc ý: “Xem ra ban đầu giữ con nhỏ đó ở lại là lựa chọn vô cùng chính xác của chúng ta, ai ngờ con bé có thể trở thành cây tiền của chúng ta chứ.” 

Du Tùng cũng cười theo. 

Đúng thế, ba anh ta coi tiền như mạng ban đầu sống chết không chịu nhận nuôi Du Ân vừa sinh ra, bởi vì trong nhà có thêm một người sau này phải thêm một miếng ăn cho cô. 

Thế nhưng mẹ anh ta lại nóng nảy, cố chấp khăng khăng phải giữ lại Du Ân. 

Bây giờ nghĩ lại, dường như giữ lại là đúng rồi. 

Hai chục ngàn tệ này đối với bà con Du Thế Quần mà nói sẽ nhanh chóng tiêu xài hết, Du Ân vẫn luôn đợi bọn họ liên lạc tiếp tục đòi tiền cô. 

Mặc dù cô đã kéo số điện thoại ba con Du Thế Quần và Dụ Tùng vào danh sách đen, thế nhưng bọn họ chắc chắn sẽ đổi số khác gọi cho cô. 

Quả nhiên , hôm đó cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ. 

Cô bình tĩnh nhận, liền nghe thấy Du Tùng gào lên: “Du Ân, mày đang ở đâu? Tại sao lại không ở nhà?” 

Du Ân rất vô tội hỏi: “Tôi ở nhà bạn, thể tìm tôi có chuyện gì không?” 

Du Tùng tức giận nói: “Tiền trước đó mày cho ba, ba chữa bệnh cũng xài hết rồi.” 

“Alo? Alo?” Du Tùng còn chưa nói xong, liền nghe hai tiếng alo như thế, sau đó cô có chút buồn bực nói: “Anh, anh nói gì thế? Lặp lại lần nữa, vừa nãy tín hiệu của tôi không tốt, không nghe rõ.” 

Du Tùng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống, nói lại chuyện cần tiền. 

Du Ân lại trả lời: “Xin lỗi anh, tín hiệu bên em quá kém, ngày khác hãy nói.” 

Sau khi cô nói xong lập tức cúp điện thoại, lúc Du Tùng gọi lại, điện thoại của cô đã trong trạng thái tắt máy. 

Du Tùng tức giận nghiến răng nghiến lợi, anh ta biết, tín hiệu không tốt, cô nghe không rõ là do Du Ân cố ý. 

Cố ý đùa bỡn anh ta, cũng cố ý dùng cách này trốn tránh việc đưa tiền. 

Du Thế Quần cho rằng sẽ rất dễ đòi tiền Du Ân, cho nên có chút không hiểu sự tức giận của Du Tùng: “Sao thế?” 

Du Tùng nói cho Du Thế Quần nghe chuyện đã xảy ra, Du Thế Quần cũng tức giận giậm chân: “Con nhỏ đó đang muốn tiếp tục lẩn tránh chúng ta sao?” 

Dụ Tùng hừ một tiếng: “Chắc chắn là thế” 

Sau tất cả, Du Thể Tùng cũng có vài kinh nghiệm sống, lúc này liền nói: “Không sao, không phải con nhỏ đó làm biên kịch ở một công ty điện ảnh và truyền hình sao? Chúng ta đến công ty con bé đó làm loạn, xem con bé mau xuất hiện.” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK