Sao Du Ân chống cự lại ánh mắt ép gần của Phó Đình Viễn thế này được, cô nhìn sang chỗ khác cố gắng bình tĩnh nói: "Chúng tôi cũng chỉ vừa xác định quan hệ mà thôi, đương nhiên vẫn còn hơi xa lạ."
Ánh mắt Phó Đình Viễn sầm lại, đứng thẳng dậy nhìn về phía trước không nói gì.
Vừa rồi anh không nhịn được suýt thì hỏi cô và Chung Văn Thành đã phát triển đến đâu rồi.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng họ ở, trước khi ai về phòng nấy, Du Ân hỏi Phó Đình Viễn: "Chuyện bây giờ đã bàn xong cả rồi, anh đặt vé máy bay về Giang Thành lúc nào thế?"
Phó Đình Viễn nói: “Nghe nói tôi đến thủ đô nên có bạn đã tổ chức một bữa cơm tối nay, sáng mai mới đi.”
Du Ân gật đầu: "Ồ, vậy một lát tôi sẽ đặt vé về sau."
Phó Đình Viễn rất bất mãn: "Chẳng qua là một buổi chiều với thêm một buổi tối thôi mà, em chờ tôi không được sao, ngày mai chúng ta cùng về."
Du Ân cảm thấy lời nói của anh rất vô lý: "Sếp Phó, anh không phải là đứa trẻ ba tuổi, tại sao muốn tôi chờ anh? Đường ai nấy đi là được."
Phó Đình Viễn nghiêm nghị nói: "Tôi không yên tâm để em tự quay về. Ai biết Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường có thể làm gì nữa."
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong, Du Ân cũng im lặng đi.
Sau vụ bắt cóc của Phó Thiên Thiến, giờ đây cô rất coi trọng sự an toàn của bản thân.
Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường bây giờ vẫn ở trong khách sạn này, cô không biết khi nào họ mới rời đi, cô quả thật không dám đi một mình.
Phó Đình Viễn nói thêm: “Em có thể tập trung viết bản thảo trong khách sạn, dùng máy của
tôi đi. Nếu em cảm thấy buồn chán, thì tối nay có thể đi tiệc cùng tôi.”
Du Ân nghe xong vội xua tay: "Không cần đâu, tôi cứ ở khách sạn viết bản thảo là được."
Đùa gì chứ, một người vợ cũ như cô, đi cùng anh đến tiệc tối của bạn anh thì được tính là gì?
Hơn nữa, cô còn bị vài câu của Phó Đình Viễn giữ chân lại, cô nghiêm túc nghi ngờ rằng những gì anh vừa nói để cô đi dự tiệc Với anh là để chọc tức cô.
“Tôi đưa máy tính cho em.” Phó Đình Viễn nói xong, xoay người quẹt thẻ chìa khóa vào phòng mình.
Một lúc sau, anh lấy máy tính ra, đưa cho cô rồi giải thích: "Mật khẩu là ngày sinh của tôi."
Du Ân: "..."
Cô hơi nghiến răng.
Rốt cuộc là cô nên nhớ sinh nhật của anh sau một năm hay là không nên nhớ?
Phó Đình Viễn nhướng mày rồi nhét máy tính vào tay cô, sau đó quay người đi về phòng mình.
Du Ân không còn cách nào khác, cầm máy tính trở về phòng, ngồi xuống bàn làm việc, yên lặng bật máy tính lên, nhập sinh nhật anh vào.
Cô đã từng dốc lòng tổ chức sinh nhật cho anh hằng năm, sao cô lại không nhớ sinh nhật anh được?
Tuy rằng đã mở máy của Phó Đình Viễn lên những Du Ân vẫn dùng máy mình sửa một đoạn tình tiết mới cho Diệp Văn, sau đó ngồi đợi Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường cắn câu.
Sau khi hoàn thành việc này, cô dùng máy tính của Phó Đình Viễn để viết tiếp kịch bản của "Truyền Kỳ Dung Phi".
Sáu giờ chiều, Phó Đình Viễn đến gõ cửa phòng cô, sau khi thay đồ thoải mái xong, anh đứng ở cửa nói: "Tôi đi đây, trước mười giờ tôi sẽ trở lại."
Du Ân cảm thấy anh thực sự không cần nói cho cô biết mấy giờ anh sẽ quay về, vì vậy cô chỉ nhàn nhạt đáp: "Chúc anh chơi vui."
Lúc trước còn chưa ly hôn, buổi tối anh chưa bao giờ cho cô biết anh sẽ đi đâu làm gì, bây giờ ly hôn rồi thì không cần thiết nữa.
Cô vẫn còn nhớ rõ mình đã trải qua sự dày vò như thế nào mỗi đêm khi anh về muộn mà cô lại không biết anh ở đâu.
Khi mới kết hôn, cô đã bàn qua chuyện này với anh.
Anh dửng dưng nhìn cô và chế nhạo: Du Ân, cô nghĩ mình là ai? Cô có quyền gì để hỏi về chuyện tôi làm? Nên biết rõ thân phận của mình và ít làm chuyện khiến người khác phản cảm lại!
Cô muốn biết mấy giờ anh về, nhưng cô không hề muốn xen vào chuyện của anh, cô chỉ muốn chuẩn bị trước cho anh một bát canh tỉnh rượu mà thôi.