“Chẳng phải Du Thế Quần không phải ba ruột của cô sao?” Thẩm Dao chán ghét nói: "Ai mà biết được ba ruột của cô có lại lịch gì chứ? Có khi còn tệ hơn cả Du Thể Quần nữa kìa.”
Thẩm Dao dùng ngôn ngữ thậm tệ như thế mà chửi bới ba ruột của Du Ân như vậy, nhưng Du Ân không hề khó chịu, cô chỉ ôn tồn nói: "Nhưng mà nha, đời người dài lắm, không ai nói trước được tương lai sẽ như thế nào đúng không? Có lẽ rất nhiều năm về sau cô còn không bằng tôi đâu."
"Tôi có tài năng và có năng lực. Dù sau này tôi không viết kịch bản nữa, tôi cũng có thể mở quán cà phê để kiếm sống, hay thậm chí là một nhà hàng. Nhưng còn cô thì sao? Cô cả Thẩm à, không có ba cô nữa, tôi cũng lo lắng rằng về sau cô có thể lưu lạc đến mức phải ăn xin trên đường đấy."
Cũng không phải Du Ân đang bắn tiếng đe dọa, cũng không phải là đang nói mạnh miệng.
Cô tự nhận việc kiếm sống mưu sinh đối với cô sẽ không thành vấn đề trong tương lai. Nhưng đối với Thẩm Dao thì không nhất định rồi.
“Cô...!” Thẩm Dao tức giận tới nỗi cả người run lên, nhưng không nói được một câu nào.
Trước đây cô ta chưa từng biết Du Ân lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thậm chí còn có chút chanh chua.
Du Ân rất hài lòng vì Thẩm Dao bị mình chọc giận. Cô không phủ nhận mình đang làm khó Thẩm Dao.
Thực ra Du Ân không phải loại người cố tình làm khó người khác. Cô nghĩ chỉ cần Thẩm Dao xin lỗi cô chân thành một chút thôi thì cô sẽ cho qua.
Nhưng Thẩm Dao hoàn toàn không có chút chân thành nào, thay vào đó, cô ta còn luôn tỏ ra trịch thượng trước mặt cô. Trong tình huống như vậy, Thẩm Dao còn có gì để trịch thượng nữa?
Vì vậy Du Ân quyết định hôm nay sẽ không tiếc công sức chèn ép Thẩm Dao một trận, khiến Thẩm Dao có thể nhìn rõ bản thân mình.
Du Ân khoanh chân đổi tư thế, lại nói: "Còn nữa, không phải suốt ngày cô cứ xem thường tôi dùng thủ đoạn leo lên giường của Phó Đình Viễn sao? Vậy cô cũng đi leo một cái đi?"
Thẩm Dao: "..."
Du Ân rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn bộ móng gọn gàng và sạch sẽ của mình, giọng điệu đầy khinh thường như Thẩm Dao vậy: "Thẩm Dao, không phải tôi khinh thường cô. Khi các cô vẫn còn mối quan hệ bạn trai bạn gái nghiêm túc, các cô cũng chưa từng ngủ với nhau. Tôi và anh ta đã ly hôn hơn một năm rồi, anh ta vẫn không chạm vào cô, hiện tại anh ta không cần cô nữa, cô làm gì còn có cơ hội leo lên giường của anh ta?"
Du Ân cố tình dùng từ "không cần" này, hoàn toàn chà đạp lòng tự trọng của Thẩm Dao dưới chân mình.
Thẩm Dao tái mét mặt vì tức giận. Cô ta trừng mắt nhìn Du Ân rồi mắng: "Du Ân, cô không biết xấu hổ!".
“Ừ, tôi khá là không biết xấu hổ đấy. Và tôi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa. Cô có muốn nghe hay không?” Du Ân nhìn Thẩm Dao với nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.
Du Ân cười khẽ: "Cô biết không, tôi đã kết hôn với anh ta ba năm. Chỉ cần anh ta ở nhà, chỉ cần tôi không trong kỳ kinh, đêm nào chúng tôi cũng ngủ với nhau cả."
Thẩm Dao đưa tay che ngực, hoàn toàn bị chọc giận đến chết rồi.
Cô ta thật sự không ngờ Du Ân lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Không phải Phó Đình Viễn nói rằng anh yêu Du Ân sao? Thẩm Dao vô cùng hối hận vì đã không ghi âm lại những lời này của Du Ân. Nếu ghi âm lại phải để cho Phó Đình Viễn nghe, cho anh xem Du Ân là người có đức hạnh như thế nào.
Du Ân thu hồi nụ cười trên mặt, dửng dưng tuyên bố với Thẩm Dao, từng chữ một: "Cho nên Thẩm Dao à, cô mới là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, có tư cách gì mà suốt ngày ra vẻ trịch thượng?"
“Du Ân!” Thẩm Dao rống lên, cầm lấy ly cà phê trước mặt muốn hắt lên người Du Ân, dùng cách như vậy để phát tiết sự thống hận của cô ta đối với Du Ân.
Tuy nhiên, cô ta không ngờ rằng Du Ân nhanh hơn cô ta một bước, cầm lấy ly cà phê trước mặt hất về phía cô ta.
“A...” Tiếng hét sắc bén và suy sụp của Thẩm Dao vang lên khắp quán cà phê.