Đồng Văn Huệ lại bắt đầu mắng anh, anh dứt khoát cúp điện thoại.
Không ngờ bà ta lại chạy tới chỗ ông cụ làm loạn, nghĩ đến cơ thể của ông cụ, Phó Đình Viễn chỉ có thể tự mình chạy tới thu thập cục diện rối rắm này.
Lúc Phó Đình Viễn chạy tới chỗ ở của ông cụ, còn chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Đồng Văn Huệ.
“Ba, lần này ba nhất định phải làm chủ cho con.”
“Đã nhiều năm như thế, con phải trả quá nhiều vì nhà họ Phú, Phó Giang như thế con cũng không ly hôn, vẫn kiên trì nuôi dạy hai đứa nhỏ thành người, con không có công lao thì cũng có khổ lao chứ?”
“Chồng có cũng như không có, con trai lại suốt ngày bận rộn, những năm qua con và Phó Thiển Thiển cũng như sống nương tựa lẫn nhau, Thiên Thiên chính là mạng sống của con đấy.”
“Bây giờ Thiên Thiến xảy ra chuyện, ba muốn con trơ mắt nhìn con bé đi tù? Vậy thì chẳng phải muốn con chết sao!”
Lời nói của Đồng Văn Huệ càng lúc càng cuồng loạn, ông cụ ngồi trên ghế sa lon, Đồng Văn Huệ lại ngồi bên cạnh ông cụ khóc thương tâm.
Ông cụ cũng không có cách bắt bẻ bà ta, bởi vì có mấy câu Đông Văn Huệ nói như đâm vào tim ông cụ.
Ví dụ như người con trai Phó Giang không chịu thua kém của ông, năm đó gây ra chuyện lớn như thế, đã cao chạy xa bay không nghe thấy không hỏi tới cái nhà này, đúng là Đống Văn Huệ đã một mình chèo chống cái nhà này, giúp thể diện bên ngoài của cái nhà này gọn gàng.
Cũng đúng như lời Đổng Văn Huệ nói, những năm qua nếu như không có đứa con gái Phó Thiến Thiên này ở bên cạnh, cũng không biết Đổng Văn Huệ và Phó Giang đã ầmĩ đến mức nào.
Trong lòng ông cụ đau khổ than thở, có lẽ kiểu hoàn cảnh gia đình này vốn đã bất thường thế nên mới dẫn tới việc Phó Thiến Thiến bị nuông chiều không ra hình ra dáng.
Có lẽ ban đầu nên để Phó Giang và Đồng Văn Huệ ly hôn, chứ không phải vì để duy trì mặt mũi của nhà họ Phó, miệng cưỡng duy trì cuộc hôn nhân này.
Phó Đình Viễn đẩy cửa bước vào, Đổng Văn Huệ đang ngồi dưới đất nhìn thấy anh, cầm lấy bình trà ông cụ dùng để uống trà bên cạnh nổi điên ném về phía anh, đồng thời lớn tiếng hô lên: “Phó Đình Viễn! Có phải mày muốn bức chết mẹ ruột của mày không?”
Hành động của Đồng Văn Huệ quá nhanh, Phó Đình Viễn không kịp né tránh, bình trà lại đập thẳng vào trán anh, máu tươi nhanh chóng chảy ròng ròng.
Anh bị ông nội ném bình trà nhiều năm như thế, nhưng từ trước đến giờ đều không bị thương một lần nào, nguyên nhân là vì ông cụ hoàn toàn không muốn anh bị thương, thế nhưng lần này Đồng Văn Huệ lại xuống tay độc ác.
Ông cụ luống cuống, vội vàng gọi quản gia: “Quản gia, mau, mau mang rương y tế tới cầm máu!”
Đồng Văn Huệ cũng giật mình, bà ta không ngờ sẽ khiến Phó Đình Viễn bị thương như thế, bà ta chỉ muốn trút giận một chút mà thôi...
Vội vội vàng vàng chạy tới, hoảng hốt nói xin lỗi Phó Đình Viễn: “Đình Viễn à, mẹ không cố ý, mẹ không cố ý..”
Phó Đình Viễn dùng băng gạc quản gia đưa cho anh che trán, mím môi không nói một lời.
Ông cụ nổi giận khiển trách Đồng Văn Huệ: “Không phải trong mắt con chỉ có một mình đứa con gái là Thiên Thiên đó chứ? Có bao giờ con thật sự quan tâm tới Đình Viễn?”
“Con không ngừng oán trách thằng bé không bảo vệ Thiến Thiến, thế nhưng sao con không nhìn xem Thiển Thiến đã làm chuyện gì?”
“Người Thiên Thiến gây tổn thương là Du Ân, con đã nghĩ tới suy nghĩ của Đình Viễn chưa?”
Ông cụ đã nhìn thấy được tâm ý Phó Đình Viễn dành cho Du Ân, cho nên khá có thể hiểu được lập trường lúc này của Phó Đình Viễn.
Nếu Phó Đình Viễn cố gắng che chở cho Phó Thiên Thiến, thế thì anh và Du Ân sẽ kết thù, điều này đối với Phó Đình Viễn là chuyện đau lòng thế nào?
Không bảo vệ Phó Thiển Thiển, bây giờ Đồng Văn Huệ lại tới đây không ngừng làm loạn.
“Còn nữa, trong ba năm Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn, nếu như con và Thiên Thiên có thể đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, nếu như không ngày ngày làm nhục Du Ân, nói không chừng Du Ân và Phó Đình Viễn cũng không tới mức ly hôn!”