Anh cũng không biết tại sao nữa, luôn cảm thấy hai người họ sẽ không lâu dài.
Nhưng nhỡ đâu họ kết hôn, thì anh hoàn toàn không còn cơ hội...
Chu Mi nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ nhà mình không ổn, vội vàng nói: “Tôi chỉ đoán mò mà thôi.”
Phó Đình Viễn không thèm ngẩng đầu tiếp tục làm việc: “Không có việc gì nữa thì cô tan ca đi.”
Chu Mi gật đầu rồi lặng lẽ đi ra ngoài, lúc ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc ở bên ngoài, một đồng nghiệp nữ đã chặn cô ấy lại.
Đồng nghiệp nữ kia kéo cô ấy rồi thấp giọng hỏi: “Trợ lý Mi, tâm trạng của ông chủ chúng ta có tốt hơn tí nào không?”
Tuy rằng Chu Mi và Chu Nam là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, nhưng quy mô của Phó Thị quá lớn, cho nên dưới quyền của hai người họ còn lập thêm văn phòng tổng giám đốc với mấy chục nhân viên.
Lúc này, đồng nghiệp nữ kia kéo Chu Mi hỏi như vậy, những người khác trong văn phòng tổng giám đốc cũng lập tức đổ dồn ánh mắt lên trên người cô ấy.
Chu Mi có chút bất đắc dĩ, xem ra cả ngày hôm nay, mọi người đều cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Phó Đình Viễn, hơn nữa cảm xúc này còn gây ra nỗi ám ảnh tâm lý nghiêm trọng đối với họ.
Chỉ có điều tuy bất đắc dĩ, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể lựa chọn nói thật: “Tôi rất xin lỗi khi phải nói rằng, sau này những ngày tháng đau khổ của chúng ta vẫn còn phải tiếp diễn.”
Trong văn phòng tổng giám đốc, tiếng ca thán ngập trời.
Đồng nghiệp nữ kéo Chu Mi lại, nói đầy chua xót: “Trợ lý Mi, hôm nay mở họp tôi đã in thiếu một phần tài liệu, thế nhưng sếp Phó lại bắt tôi dùng tay chép lại một phần!”
Một vị đồng nghiệp nam bên cạnh cũng mếu máo nói: “Chẳng qua tôi chỉ bất cẩn ngáp một cái, sếp Phó đi qua nhìn thấy, anh ấy nói rằng tình huống này của tôi là do vận động quá ít, đưa tôi đến phòng thể hình của công ty tập luyện một hồi mạnh mẽ như hổ, đến bây giờ cơ bắp hai đùi của tôi vẫn còn đang run đây này.”
Lại có một đồng nghiệp nam khác nói: “Buổi trưa, tôi đang nấu cháo điện thoại với bạn gái trên sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà chúng ta, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh lẽo bắn tới. Tôi vừa quay đầu lại đã trông thấy sếp Phó trừng mình với vẻ mặt âm trầm.”
“Tôi nghĩ trong lòng, mình hẹn hò cũng không vi phạm quy định đâu nhỉ? Công ty cũng không có quy định ngăn cấm yêu đương, hơn nữa tôi còn tranh thủ gọi điện vào lúc nghỉ trưa, không hề chiếm dụng thời gian làm việc.”
Chu Mi bật cười, trong lòng thầm nghĩ anh ta với bạn gái ngọt ngào như vậy, thật sự đã kích thích đến ông chủ của họ.
Đồng nghiệp nữ kia gửi gắm tất cả hy vọng lên người Chu Mi: “Cô nhìn thử đi, nhìn thử xem, trợ lý Mi, bây giờ cả văn phòng tổng giám đốc của chúng tôi oán khí ngút trời. Cô và trợ lý Nam mau chóng nghĩ cách dỗ dành sếp Phó của chúng ta đi, ngài ấy vui vẻ thì chúng tôi mới có thể sống những ngày tháng an lành được, đúng không?”
Chu Mi bóp trán rồi thở dài nói: “Lần này, thật sự tối và Chu Nam không dễ nổi.”
Nếu như Phó Đình Viễn không vui vì chuyện công việc, cô ấy và Chu Nam đều có thể tăng ca suốt đêm, tìm ra một phương án hoàn hảo khác cho anh một lần nữa. Nhưng bây giờ, anh đang khổ sở vì chuyện tình cảm, họ có lòng mà không thể giúp được gì.
Một đống người nghe Chu Mi nói xong, lập tức đều cụp đuôi ủ rũ. Bởi vì tuy hôm nay Phó Đình Viễn chỉ nhắm vào mấy người trong số họ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ai biết sau này lại có kẻ xui xẻo nào đụng trúng họng súng đâu?
Vốn dĩ Chu Mi còn muốn an ủi mọi người một lúc, nhưng sau đó phát hiện mình thật sự cũng không có cách nào.
Trong lòng cô ấy cũng hơi tuyệt vọng, Du Ân đã ở bên Chung Văn Thành, nhỡ đâu sau này hai người kia ân ái dài lâu, liệu sếp của họ vẫn luôn giữ cảm xúc như vậy hay không nhỉ?
Vì thế, cô ấy chỉ đành thay đổi đề tài: “Thời gian cũng đã muộn, mọi người mau chóng tan làm thôi.”
Đồng nghiệp nữ kia lại tỏ vẻ bí mật hỏi Chu Mi: “Hay là cô cứ nói với chúng tôi một chút, tại sao tâm trạng của sếp Phó không vui thế hả? Mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết giúp anh ấy.”
“Có lẽ chúng ta thật sự không giúp được.” Chu Mi trả lời như vậy.
Tháo chuông còn cần người buộc chuông, tất cả mọi người trong số họ đều không phải là Du Ân, cho nên ai cũng không thể giải quyết được mối sầu này của Phó Đình Viễn.
Đồng nghiệp nữ kia trông thấy biểu cảm này của Chu Mi, lập tức bẹp miệng nói: “Tôi đoán... tám phần là do chuyện tình cảm.”
Một đồng nghiệp nam bên cạnh giơ tay: “Tôi biết vấn đề này, nếu là chuyện tình cảm, vậy thích ai thì cứ dốc hết sức theo đuổi, dẫu cho sau này không có kết quả, nhưng ít nhất cũng không cảm thấy tiếc nuối, có phải không?”
Đồng nghiệp nam này nói xong lại khó hiểu gãi đầu: “Nhưng với điều kiện về mọi mặt như sếp Phó của chúng ta, hẳn là muốn phụ nữ như thế nào, tùy tiện ngoắc tay một cái thì đã có thể giành được, sao sẽ vướng phải rắc rối tình cảm cơ chứ?”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu tán thành: “Đúng đó, sao sếp Phó có thể vướng phải rắc rối tình cảm chứ?”
Chu Mi cũng muốn biết tại sao, nhưng cố tình ông chủ của họ thật sự đang mắc phải.
Hơn nữa còn thất bại trong tay vợ trước của mình, ngoài ra cô vợ cũ còn là kẻ hồi trước anh chưa từng yêu người ta một chút nào.
Đồng nghiệp nữ kia còn muốn lôi kéo Chu Mi nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt lên đã trông thấy Phó Đình Viễn không biết đã đi tới phía ngoài văn phòng tổng giám đốc từ lúc nào.
Dọa cho cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó buông Chu Mi ra cung kính cụp mắt hô lên: “Sếp Phó!”.
Nhân tiện nhanh chóng ngẫm lại vừa rồi chính mình có nói bậy bạ gì về Phó Đình Viễn hay không, kẻo lại bị anh xử phạt.
Ai ngờ Phó Đình Viễn không nói câu nào, trực tiếp sải đôi chân dài đi mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Phó Đình Viễn bất ngờ xuất hiện, khiến cho Chu Mi giật mình thon thót, lúc này cô ấy vội vàng chào tạm biệt với mấy vị đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc, mau chóng đuổi theo Phó Đình Viễn.