Trước kia cách sống chung của Phó Đình Viễn và Du Ân không biết ra làm sao, dù sao bây giờ nhìn ra được rõ ràng địa vị của Phó Đình Viễn càng thấp hơn một ít, ở đâu cũng muốn chiếm thiện cảm với cô gái nhà người ta nhưng rõ ràng cô gái không muốn để ý tới anh.
Tâm tư bị Diệp Văn vạch trần không một chút lưu tình, Phó Đình Viễn cũng không hề phủ nhận: “Ông nói không sai, bây giờ thực sự tôi rất thích cô ấy.”
Diệp Văn hừ lạnh: “Nói miệng không thì có tác dụng gì? Thích thì theo đuổi đi, nếu không sau này thật sự bỏ lỡ rồi đó mới thực sự hối tiếc cả đời.”
Nói đến cuối cùng, đáy mắt Diệp Văn dường như có một tia tiếc nuối xẹt qua, vẻ mặt cũng có khoảnh khắc trống vắng.
Phó Đình Viễn lại uống một ngụm trà nói: “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Anh cũng muốn theo đuổi nhưng bây giờ Du Ân đã ở bên Chung Văn Thành, khiến cho anh muốn theo đuổi cô cũng phải bị bó buộc hạn chế.
Diệp Văn kinh ngạc không thôi, có điều sau đó quăng cho Phó Đình Viễn một câu: “Đáng đời!”
Khỏi nói Phó Đình Viễn tiếc thương thế nào, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông Diệp, tại sao ông lại có địch ý với tôi lớn như vậy?”
“Có ư?” Diệp Văn buông tay: “Tôi chỉ là bất bình thay cho cô gái ấy mà thôi.”
Phó Đình Viễn: “...”
Anh nhận thua.
Khí chất không tranh với đời trên người Du Ân, cả khuôn mặt thanh tú dịu dàng kia thực sự có thể kéo được cho cô rất nhiều sự đồng cảm.
Kết thúc chủ đề này, Phó Đình Viễn và Diệp Văn lại nói chuyện khác.
Ví dụ như sự ảm đạm trong ngành điện ảnh, lại như triển vọng phát triển
tiểu thuyết đầu tiên của ông đã bắt đầu mài dao sang làm biên kịch, cũng tính là người gạo cội trong nghề điện ảnh.
Vì vậy đối với những đề tài này đều có sự giải thích của riêng mình, Phó Đình Viễn nói chuyện với ông ấy thật sự rất hợp nhau.
Ngoài việc trong tình cảm cá nhân Diệp Văn thấy Phó Đình Viễn không vừa mắt, nhưng ở những phương diện khác, Diệp Văn vẫn thưởng thức Phó Đình Viễn.
Hai người nói chuyện mãi quên cả thời gian, mà lúc này trong thư phòng Du Ân cũng chuyên chú viết kịch bản ở trước máy tính.
Hai tiếng sau, Du Ân in ra bản mà cô đã viết xong xuôi, cầm mang qua đó.
Sau khi Diệp Văn xem xong không khỏi khen nức nở: “Chính là hương vị này, chính là cách đặt câu từ như thế, quả nhiêu là một cô gái ưu tú.”
Kỳ thật Diệp Văn còn muốn nói, tuy rằng cô gái này thoạt nhìn trong điềm đạm hiền lành nhưng trên thực tế cô viết lách dùng từ rất sắc bén cẩn thận, vẽ ra hình ảnh gió thổi mây phun một cách tự nhiên, rất có vài phần phong cách ý vị khi viết văn của ông ấy hồi còn trẻ.
Đây cũng là một trong cách nguyên nhân ông ấy tán thưởng Du Ân như thế.
Có được Diệp Văn khen ngợi như vậy, cuối cùng Du Ân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Đình Viễn đứng dậy khỏi sofa: “Nếu đã như vậy thì chúng tôi không làm phiền ông nữa, chuyện đằng sau chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch.”
“Ông mau đến bệnh viện thăm bà Diệp đi” Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không quên vợ Diệp Văn bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Diệp Văn cũng không giữ bọn họ lại nữa: “Được, chuyện bản quyền để lúc khác anh có thể liên lạc với trợ lý của tôi ký hợp đồng”
Diệp Văn nghĩ một chút lại đáp: "Về phần hai người đó, tôi sẽ báo cáo những gì họ đã làm, để những người trong nghề cảnh giác hơn, không bị họ lừa thêm lần nào nữa."