Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Du Ân không nói rõ ràng rằng cô sẽ nhận con mèo do Phó Đình Viễn tặng, những lời này của cô đã đại biểu cho lập trường của cô rồi. 

Tặng quà thành công, trong lòng Phó Đình Viễn rất vui vẻ, mặc dù anh không biểu hiện ra ngoài mặt. 

Nhưng sau khi liếc thấy con mèo trong vòng tay của Du Ân, tâm trạng tốt của anh biến mất ngay tức thì. Anh nói với sự không vui: "Chắc không phải đây là con mèo kia của Chung Văn Thành đấy chứ?" 

Du Ân gật đầu: "Đúng đó, nó tên là Muội Muội." 

Phó Đình Viễn "À" một tiếng, lùi lại một bước và nói: "Động tác của em cũng nhanh thật đấy!" 

Sau đó anh đặt con mèo trong tay mình xuống đất và nói: "Bây giờ sao đây?" 

Bấy giờ Du Ân mới ý thức được bản thân mình vừa mới nói đây là đồng bọn mới, tương đương với việc gián tiếp nhận lấy con mèo này. 

Mặc dù cô không muốn nhận quà do Phó Đình Viễn tặng, nhưng cô thực sự không có sức chống cự với mèo nhỏ. 

"Tôi có thể nuôi nó." Du Ân nói xong còn không quên cảm ơn Phó Đình Viễn: "Cảm ơn." 

Thấy cảm xúc của Muội Muội trong lòng ổn định rồi, Du Ân đặt nó xuống đất trước, sau đó bước tới ngồi xổm xuống mở cửa hộp, nhẹ nhàng chào hỏi bé mèo con đã thu nhỏ lại vào trong cùng: "Xin chào nha, tiểu khả ái." 

Vì không biết tên của nó nên Du Ân đành phải gọi nó như vậy. 

Có lẽ động vật cũng có linh tính. Con mèo nhỏ dường như có thể cảm nhận được Du Ân sẽ không làm tổn thương nó, nó bước ra khỏi lồng một cách rụt rè. 

Du Ân không chạm vào nó ngay lập tức, để không làm nó sợ hãi, mà lại hỏi Phó Đình Viễn: "Đúng rồi, nó bao nhiêu tuổi? Nó có tên không?" 

Phó Đình Viễn trả lời rất chi tiết: "Bốn tháng rồi, vắc xin cũng đã tiêm, rất khỏe mạnh." 

Nếu không phải điều kiện về mọi mặt đều rất tốt thì anh cũng sẽ không chọn nó để tặng. 

"Tên..." Kỳ thực nó không có tên, nhưng Phó Đình Viễn thản nhiên nói một câu: "Tên là Chiêu Tài." 

Du Ân: "..." 

Cô không nghe nhầm đó chứ? 

Chiêu Tài? 

Nếu cái tên đó đến từ miệng của người khác thì sẽ không sao cả. Nhưng 

một cái tên như vậy lại được thốt ra từ miệng của một người kiêu ngạo lạnh lùng như Phó Đình Viễn, Du Ân cứ cảm thấy có chút vi diệu. 

Cô nhìn chú nhóc nhỏ mềm mại đáng yêu kia, có chút bất mãn với tên gọi này: "Chắc không phải là anh chọn đấy chứ?" 

Phó Đình Viễn bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, những người kinh doanh rất thích loại tên này. Chiêu tài tiến bảo, phú quý phát tài." 

Du Ân: "..." 

Gu chọn tên thế này của Phó Đình Viễn, thật là một lời khó nói hết. 

“Được rồi, vậy gọi là Chiêu Tài đi.” Cô nhẹ giọng chào cậu nhóc kia: “Xin chào nha, Phó Chiêu Tài.” 

Phó Đình Viễn không vui nữa: "Em gọi Chiêu Tài thì cứ gọi Chiêu Tài đi, tại sao còn thêm chữ Phó?" 

Anh nghe vào cứ cảm thấy bản thân anh là mèo, điều này khiến anh rất bài xích. 

Du Ân ngước đôi mắt vô tội nhìn về phía anh: "Không phải nó do anh mua sao? Đương nhiên theo họ của anh rồi." 

Phó Đình Viễn nhất thời bị chặn họng, nhưng qua chuyện này anh có thể cảm nhận được rằng kỳ thật trong lòng cô vẫn chưa hài lòng với cái tên Chiêu Tài này, còn cố ý gọi Phó Chiêu Tài để khiến anh ngột ngạt ấy. 

Đây là lần đầu tiên Phó Đình Viễn cảm nhận được Du Ân đang ồn ào với anh, mặc dù theo cách rất hàm ý nhưng vẫn rất thú vị. 

Anh tỏ vẻ rất chi là hài lòng mà gật đầu: "Tôi tặng cho em một con thú cưng theo họ của tôi ư? Không tồi." 

Đổi thành như vậy lại khiến Du Ân cảm thấy không được tự nhiên rồi, sao cảm giác con mèo nhỏ này như là con của bọn họ vậy? 

“Thôi bỏ đi, tôi sẽ đặt cho nó một cái tên mới.” Cô nghiêng đầu nghĩ rồi nói: “Gọi là Tiểu Tiểu đi.” 

"Mày xem mày nho nhỏ thế này, tim tao muốn tan chảy mất rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK