Anh cũng biết cả sự chán ghét và căm hận của cô đối với anh.
Trước đây anh cứ cho rằng cô không quên được anh, luôn tưởng cô đang lạt mềm buộc chặt, sau đó anh mới nhận ra cô đã thực sự buông bỏ anh rồi, thật sự không muốn xuất hiện cùng với anh nữa.
Xung quanh anh đầy rẫy những người luôn làm hại và làm tổn thương cô khắp nơi, sao cô có thể muốn ở bên cạnh anh nữa chứ?
Trước đây là Thẩm Dao và mẹ anh, hiện giờ là Phó Thiến Thiên, trước đây anh không hiểu được sự bài xích của cô đối với anh, cho đến tận khoảnh khắc đó anh mới tự cảm nhận được, khi cô vô tội gặp phải những chuyện này, trong lòng cô bất lực và sợ hãi biết bao.
"Tôi hận anh tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!" Du Ân khóc tức tưởi trong lòng của Phó Đình Viễn.
Cô đã lớn chừng này rồi, chưa bao giờ gào khóc và suy sụp đến vậy.
Cô đang khóc lại chợt cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm rồi ngất trong lòng của Phó Đình Viễn.
Sắc mặt của Phó Đình Viễn bỗng khiếp sợ, ôm lấy cô rồi trầm giọng gào lên: "Du Ân!".
Đúng lúc ở cửa nhà kho có vài cảnh sát đang áp giải Phó Thiến Thiến và ba tên kia ra đây, thấy vậy có một cảnh sát trong số đó tiến lên: "Đưa cô ấy vào bệnh viện trước đi, chúng tôi rành đường ở đây, để tôi đưa các người đi."
Phó Đình Viễn ôm Du Ân hối hả chạy về phía xe của mình, viên cảnh sát đó cũng ngồi vào ghế lái, cả đám người chạy xe thẳng đến bệnh viện.
Phó Thiến Thiến bị cảnh sát vặn tay áp giải, nhìn người anh trai lịch lãm điềm tĩnh của cô ôm Du Ân lao đi với nét mặt hoảng hốt, giận đến mức giậm chân.
Anh trai cô thực sự mất mặt thể à?
Trước đây anh ấy chán ghét Du Ân đến thế cơ mà, hiện giờ lại khép nép khúm núm trước Du Ân, anh ấy không tự cảm thấy khó chấp nhận sao?
Thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến Phó Thiên Thiến, cô ta và tên tóc vàng kia cùng đồng bọn của gã ta bị áp giải vào xe cảnh sát.
Tên tóc vàng nhũn cả chân gào la với Phó Thiên Thiên: "Cô Phó, dù thế nào cô cũng phải che chở cho chúng tôi."
Tuy rằng bình thường hai người bọn họ không đâu vào đâu, nhưng cùng lắm chỉ làm mấy trò trộm vặt móc túi thôi, cũng từng vào Cục Cảnh sát vì đánh lộn, nhưng được thả ra rất nhanh.
Lần này nếu không phải Phó Thiên Thiến trả nhiều tiền, chưa xong chuyện đã trả một khoản kếch xù thì bọn họ cũng không đến nỗi làm ra chuyện bắt cóc.
Hơn nữa Phó Thiến Thiên cũng từng cam đoan với bọn họ rằng nhà họ Phó chắc chắn sẽ giúp bọn họ.
Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Phó Đình Viễn, tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ, bọn họ không hoảng mới lạ.
Một trong số cảnh sát đang áp giải bọn họ khiển trách nói: "ồn ào cái gì? Gây ra chuyện đến như thế này, chẳng ai bao che được cho các người đâu."
Vừa rồi Phó Đình Viễn luôn cả em gái ruột Phó Thiên Thiến của mình cũng không giúp, sao có thể giúp bọn họ chứ?
Tên tóc vàng và đồng bọn của gã ta lập tức gào khóc vì hối hận, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, ai mà ngờ Phó Thiến Thiến lại gây ra vụ lớn đến vậy với anh ruột cơ chứ.
Viên cảnh sát đó đã đưa Phó Đình Viễn và Du Ân đến bệnh viện gần nhất, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Du Ân thì bảo: "Cô này không có gì đáng ngại, có lẽ là hoảng sợ quá mức rồi sau đó cảm xúc suy sụp, nhất thời đại não không cung cấp đủ oxi cho nên ngất xỉu."
Phó Đình Viễn thở phào.
Bác sĩ lại bảo: "Nếu đã vừa trải qua chuyện bị bắt cóc thì tư vấn tâm lý cho bệnh nhân sau sự việc rất là quan trọng, với tư cách là người nhà thì anh nhất định phải an ủi đúng lúc, tuyệt đối đừng để lại di chứng hậu sang chấn"
Phó Đình Viễn giật thót.
Tính cách của Du Ân cho anh cảm giác cô luôn hiền dịu, vừa rồi khi anh bước vào thì nhìn thấy mặt cô cắt không còn giọt máu, anh hơi lo rằng phải chăng có thực sự không chịu nổi...
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại có xúc động muốn bóp chết Phỏ Thiến Thiến.
Nếu nó là con trai thì anh đã tiến đến đánh một trận rồi.
Chỉ tát nó hai phát, anh cảm thấy chẳng hả giận chút nào.
Viên cảnh sát đó rời đi sau khi thấy Du Ân không sao nữa, lúc này Chu Mi và Dịch Thận Chi cũng hối hả chạy đến.