Điều mà bọn họ càng không ngờ tới chính là Phó Đình Viễn lại thừa nhận mình yêu Vợ cũ trước mặt mọi người.
Còn về tên tóc vàng và đồng bọn của anh ta đã sợ suýt đái ra quần vì nghe được Du Ân là Vợ cũ của Phó Đình Viễn.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên giữa sự tĩnh lặng của nhà kho.
Trong tiếng cười kia tràn ngập sự giễu cợt và bị thương, đó là của Du Ân.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía tiếng cười của cô, bọn họ thấy cô cười cùng với những giọt nước mắt rơi xuống.
Giây tiếp theo, cô hất chiếc áo khoác của Phó Đình Viễn rơi xuống đất, cô mặc kệ những chiếc cúc áo sơ mi bị rơi làm lộ thân hình mảnh mai của cô trước mặt mọi người.
Dù sao mặc bikini ở biển còn nóng bỏng hơn thế này nên có gì mà phải ngại ngùng chứ.
Cô đi thẳng tới trước mặt của Phó Đình Viễn rồi tát lên mặt Phó Đình Viễn một cái.
Trong lúc ánh mắt của mọi người đầy vẻ khiếp sợ, cô nói đầy vẻ giễu cợt với Phó Đình Viễn: “Phó Đình Viễn, ai thèm tình yêu của anh.”
Nói xong, cô vòng qua anh rồi sải bước ra ngoài.
Đúng vậy, cô không thèm tình yêu của Phó Đình Viễn.
Bởi vì đã quá muộn nên cô suýt nữa đã bị Phó Thiến Thiến hủy diệt.
Du Ân vừa đi vừa khóc, toàn thân run rẩy.
Cô không tưởng tượng nổi nếu như cảnh sát không tới kịp thì cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì ngay sau đó.
Cô không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào nếu như bị hai người đàn ông chạm vào.
Với tính cách của cô, có lẽ không chừng cô sẽ chết.
Nếu như trước đây Phó Đình Viễn đối xử tốt với cô thì Phó Thiến Thiên sẽ không bắt nạt cô như thế.
Cho nên hiện tại Phó Đình Viễn nói yêu cô là có ý gì?
Hơn nữa, Du Ân cũng không tin vào lời nói yêu cũ của Phó Đình Viễn, làm sao anh có thể yêu cô được chứ?
Cái tát kia của Du Ân cực kỳ độc ác vì cô đã đem tất cả những hận thù trong lòng đối với nhà họ Phó xả ra hết trong cái tát đó.
Sau khi đánh xong, lòng bàn tay của Du Ân đã tê dại cho nên có thể tưởng tượng được Phó Đình Viễn đau tới mức nào.
Trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng nhưng có vẻ như anh lại không cảm thấy đau, thậm chí còn không hề cau mày.
Anh quay đầu nhìn về phía Du Ân rời đi, sau đó anh giải thích với mấy vị cảnh sát: “Cứ đưa bọn họ về cục cảnh sát trước đã.”
“Không được để cho bất cứ ai nộp tiền bảo lãnh cho Phó Thiển Thiến, ngay cả ba mẹ tôi hay bất cứ ai khác cũng không được. Trước khi đi, Phó Đình Viễn còn cố tình nhấn mạnh một câu như vậy.
“Anh!”
“Anh” Phó Thiên Thiên ngồi khóc trên mặt đất đầy vẻ tuyệt vọng thế nhưng Phó Đình Viễn không hề quan tâm tới sự đau lòng của cô ta mà còn đuổi theo Du Ân đã rời đi.
Phó Đình Viễn đi vài bước đã đuổi theo được Du Ân. Cô đã khóc hết nước mắt.
Phó Đình Viễn tiến tới ôm chặt cô vào trong lòng.
“Anh xin lỗi.”
“Đều là lỗi của anh, đều là do anh trước kia không đối xử tốt với em”
Lời giải thích của Phó Đình Viễn chỉ đổi lại lấy sự giãy dụa của Du Ân: “Buông tôi ra!”
Phó Đình Viễn ôm lấy cô chặt hơn: “Không được!”.
Anh sợ rằng nếu như lần