Cùng lúc đó, sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn lại nhấc máy gọi tiếp cho Chu Nam bấy giờ đang ở công ty: “Điều tra xem giờ Phó Thiến Thiến đã lên máy bay chưa?”.
Chuyến bay ra nước ngoài của Phó Thiến Thiến là hôm nay bay, nếu anh nhớ không lầm, thời gian Phó Thiên Thiến lên máy bay cũng tầm khoảng giờ này.
Rất nhanh Chu Nam đã gửi tin nhắn trả lời anh: “Sếp Phó, bên phía phi trường hàng không nói cô ấy vốn dĩ không có lên máy bay, bây giờ toàn bộ hệ thống không điều tra được bất kỳ một tin tức gì của cô ấy.”
Chu Nam còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có hơi nhức đầu nói: “Cô ấy bỏ lỡ thời gian lên máy bay, uống tiền vé máy bay rồi.”
Nếu hôm nay Phó Thiến Thiến không muốn đi, rất có khả năng đã không sắp xếp trước.
Nhưng rõ ràng đã sắp xếp xong rồi, giờ lại không đi, không phải là uổng tiền sao?
Tuy là các sếp có tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí như vậy chứ!!!
Phó Đình Viễn nghe Chu Nam trả lời xong thì cũng sắp điên luôn rồi.
Anh đã có thể chắc chắn, việc không liên lạc được với Du Ân có liên quan đến Phó Thiên Thiến.
Anh biết Phó Thiến Thiên đổ tội anh đưa cô ta ra nước ngoài lên đầu Du Ân, nhưng anh không ngờ Phó Thiên Thiên lại cực đoan như vậy, ấy vậy mà lại dám ra tay với Du Ân.
Bây giờ là xã hội pháp trị, Phó Thiến Thiến làm như vậy là phạm tội.
Sau khi cúp điện thoại với Chu Nam, Phó Đình Viễn vừa xông ra ngoài vừa gọi điện cho Phó Thiến Thiến.
Ban đầu Phó Thiến Thiến không nghe máy, sau đó có lẽ là nể mặt người anh trai là anh, sau rất lâu, cô ta vẫn là bắt máy: "Anh, sao vậy?”
Phó Đình Viễn đúng lúc ngồi vào xe, nghe vậy liền đi thẳng vào vấn đề: “Phó Thiến Thiến, thả Du Ân ra!”
Phó Thiên Thiên lại sống chết không nhận: "Thả... thả Du Ân gì chứ? Em không biết anh đang nói gì?”
Phó Đình Viễn cắn răng quát: “Anh lặp lại lần nữa, thả Du Ân ra, nếu không anh không nương tay đâu!”.
Anh tuyệt đối không phải nói cho có. Nếu Du Ân có bất trắc gì, anh sẽ tự tay bóp chết Phó Thiến Thiến, mặc kệ đó có phải là em gái ruột của anh hay không.
Bị Phó Đình Viễn uy hiếp một cách vừa lạnh lẽo vừa mạnh bạo như thế, Phó Thiển Thiển lập tức cũng nổi giận, dứt khoát thừa nhận. Cô ta điên cuồng rống lên: “Em không thả đấy!”
“Anh có bản lĩnh thì đi tìm rồi cứu cô ta đi!” Phó Thiến Thiến vừa nói vừa cười sằng sặc: “Nhưng em đoán đợi anh tìm được cô ta, cô ta đã thành một con đàn bà hư hỏng rồi.”
“Anh, anh không biết à? Em sắp xếp mấy người đàn ông rồi, để cho cô ta “chơi” cho đã.”
“Phó Thiến Thiến!” Phó Đình Viễn quát ầm lên: “Em cmn có phải bị điên rồi hay không?”
Phó Đình Viễn không có cách nào tưởng tượng ra loại hình ảnh nhơ nhớp như lời Phó Thiến Thiến nói, cả người anh đều tức muốn nhảy dựng lên, bàn tay cầm tay lái cũng mơ hồ phát run.
Phó Thiến Thiên lại không chút để bụng: “Anh, sao anh tức thế? Em đây không phải đang xả giận giúp anh à?”
“Không phải cô ta muốn bò lên giường đàn ông sao? Vậy lần này em để cô ta bò cho đã!” Trong giọng nói của Phó Thiến Thiến chất chứa oán hận: “Nếu không phải vì cô ta, sao ông nội lại không thương em nữa, nếu không phải vì cô ta, sao anh lại đưa em ra nước ngoài?”
Lúc này Dịch Thận Chi gọi đến một chiếc điện thoại khác của Phó Đình Viễn. Sau khi Phó Đình Viễn bắt máy liền nghe Dịch Thận Chi ở đầu bên kia nói: “Đã tìm người điều tra camera, sáng sớm hôm nay Du Ân vừa ra khỏi nhà đã bị một chiếc xe Van chở đi, đích đến là một nhà kho bỏ hoang ở thành Bắc.”
Phó Đình Viễn đáp một tiếng tỏ ý đã biết, sau đó liền dồn sức vào tay lái, lái xe thẳng đến nhà kho bỏ hoang.