Chung Văn Thành giúp cô đắp chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài, không phải Phó Đình Viễn đã nói rằng anh có việc cần tìm anh ấy sao?
Anh ấy muốn xem, Phó Đình Viễn tìm mình có chuyện gì.
Khi Chung Văn Thành gõ cửa bước vào phòng làm việc của Hứa Hàng, Hứa Hàng đang ôm đầu bực bội.
Tất nhiên, khi Chung Văn Thành bước vào, Hứa Hàng đã chỉnh lý xong cảm xúc của chính mình, tươi cười chào Chung Văn Thành: "Xin chào, anh Chung."
Chung Văn Thành thản nhiên chào anh ta, sau đó hỏi Phó Đình Viễn đang ở một bên: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Hứa Hàng và Dịch Thận Chi chủ động lui ra ngoài, đỡ để bị lửa chiến lan đến.
Phó Đình Viễn nhướng mắt nhìn Chung Văn Thành, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã nói chuyện với Diệp Văn về chuyện bản quyền cuốn sách mới. Ý của ông ấy là đến lúc đó biên kịch cải biên kịch bản cần phải khiến ông ấy vừa lòng."
Chỉ vài giây, Chung Văn Thành đã hiểu ý anh: "Ý anh là anh muốn sử dụng Du Ân?"
Phó Đình Viễn gật đầu: "Ừm, nhưng theo quan hệ hiện tại của tôi với cô ấy, tôi nói với cô ấy chuyện này thì chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vì vậy tôi hy vọng anh sẽ thuyết phục có ấy."
"Nếu cô ấy thông qua bản thảo, sau khi tôi mua được bản quyền thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Quyền chế tác của bộ phim truyền hình này sẽ được giao cho Chung Đỉnh."
Phó Đình Viễn nói như vậy tương đương với việc vô cùng khẳng định thực lực của Du Ân.
Chung Văn Thành tự nhiên cũng giống như Phó Đình Viễn, cũng tin rằng Du Ân có thể thông qua bản thảo. Anh ấy cũng hy vọng rằng Du Ân có thể đảm nhận bộ phim này.
Thứ nhất vì Diệp Văn là thần tượng của Du Ân nên chắc hẳn Du Ân rất vui khi có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn.
Thứ hai, có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn sẽ cải thiện đáng kể mức độ nổi tiếng của Du Ân.
Vì vậy, Chung Văn Thành đồng ý không chút do dự: "Được."
Mặc dù anh ấy cũng có thể đến gặp Diệp Văn đàm phán thay mặt cho Chung Đỉnh, nhưng vốn liếng của Phó Đình Viễn rành rành ở đó. Với sự hỗ trợ vốn mạnh mẽ của Phó thị, bộ phim truyền hình này sẽ được thực hiện một cách tinh mỹ hơn.
Một giây trước hai người còn đánh đến trời đất mù mịt, nhưng không ngờ một giây tiếp theo đã đạt thành hợp tác.
Mà nếu đã đạt thành hợp tác rồi, Chung Văn Thành không ở lại thêm một giây nào nữa mà đứng lên: "Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước."
Phó Đình Viễn mím môi nói: "Tôi giúp Du Ân tìm một bác sĩ tâm lý. Anh khuyên cô ấy đi khám một lần đi."
Chung Văn Thành nghe vậy thì dừng lại, mặt mày trong veo nhìn Phó Đình Viễn một lúc lâu rồi bật cười: "Sếp Phó, xin hỏi ý anh là gì? Hiện tại tôi là bạn trai của Du Ân, anh lại bảo tôi xum xoe cô ấy thay cho anh à?"
Phó Đình Viễn dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, nói: "Anh có thể nói là anh tìm."
Phó Đình Viễn anh từng ăn nói khép nép như vậy từ bao giờ?
Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chung Văn Thành không cảm kích chút nào: "Cái đó không cần thiết, tôi sẽ tự tìm, vả lại nhất định sẽ tìm được người tốt nhất cho cô ấy."
"Hơn nữa, sếp Phó à, anh và Du Ân đã là thì quá khứ, còn tôi và cô ấy ở thì hiện tại tiếp diễn. Xin anh nắm chừng mực cho tốt."