Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Thiên Thiên đắc ý nói: "Tao ý thế hiếp người đấy, sao? Mày có quyền thế mà ỷ vào không?" 

Du Ân như cười khẩy một tiếng, Phó Thiên Thiến nổi nóng: "Mày cười cái gì? Một mình mày còn không biết cha ruột là ai thì có tư cách gì ở đó cười người khác?" 

Du Ân đùa cợt mà nói: "Mặc dù tôi không biết cha ruột là ai, nhưng vẫn tốt hơn vài người có cha mẹ sinh ra nhưng không có cha mẹ nuôi." 

Nói bóng gió là tố chất Phó Thiến Thiến không kém đứa không cha không mẹ bao nhiêu. 

Phó Thiên Thiến bị Du Ân miệng mồm lanh lợi tổn thương lần nữa, giận đến mức tiến lên lần nữa: "Du Ân, mày có tin tạo tát mày thêm một cái không!". 

"Phó Thiển Thiển!" Lần này, Phó Đình Viễn quát cô ta. 

Phó Thiên Thiên cầm điện thoại, cười nhạt: "Ồ, anh, sao? Anh đau lòng à?" 

"Tự giải quyết cho tốt." Phó Đình Viễn đã không muốn nói thêm một câu gì với Phó Thiến Thiến, cúp điện thoại, phóng xe. 

Nhà họ Phó giáo dục Phó Thiến Thiến không tốt, lần này cô ta nhất định phải trả giá. 

Không phải anh không lo lắng cho tình hình của Du Ân, nhưng giờ phút này, trong lòng anh có một ý nghĩ vô cùng kiên định: Đó chính là cho dù Du Ân gặp phải cái gì, anh cũng sẽ không rời khỏi cô. 

Cùng lúc đó, ở kho hàng cũ bỏ hoang. 

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn uy hiếp lần nữa, sau khi cúp điện thoại thì tức giận cắn răng nghiến lợi. 

Nhìn sang Du Ân lạnh lùng trên ghế ở bên cạnh, cô ta càng giận không có chỗ phát tiết. 

Rõ ràng bây giờ Du Ân hẳn ở thể bị động trong hoàn cảnh xấu, rõ ràng Du Ân hẳn nên sợ hãi mà tuyệt vọng khóc lớn, nhưng cô còn bình tĩnh hơn người kiểm soát toàn bộ tình hình là cô ta. Phó Thiên Thiến không tức mới lạ. 

Cô ta cố ý kích thích Du Ân: "Mày bình tĩnh như thế, không phải trông cậy vào anh tao sẽ đến cứu mày chứ?" 

Du Ân cười khẩy: "Tôi không ngây thơ như vậy, từ lúc tôi nói ly dị trở đi, tôi không còn muốn trông cậy vào anh ta." 

Nói thực ra, là từ khi cô thấy rõ Phó Đình Viễn thông thương cô trở đi, gặp phải chuyện gì cô cũng chưa từng nghĩ muốn trông cậy vào anh. 

Phó Thiến Thiến cắn răng, cô ta giơ ngón tay chỉ hai người đàn ông trói Du Ân ở bên cạnh, nói với Du Ân: "Mày thấy hai người bọn họ chứ? Lát nữa tạo để bọn họ ngủ với mày, xem mày còn có thể tiếp tục bình tĩnh như vậy không." 

Du Ân quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông kia, đáy mắt tất cả đều là vẻ thương hại: "Bây giờ các anh là tội phạm, bắt cóc là tội nghiêm trọng, nếu cộng thêm hiếp dâm, cứ cân nhắc mức hình phạt từ mười năm trở lên." 

Trên mặt hai người đàn ông kia rõ ràng xẹt qua vẻ bối rối, rất hiển nhiên đã bị Du Ân dọa sợ. 

Có điều, sau đó tên tóc vàng lại chống nạnh cậy mạnh nói: "Bọn tao không sợ, cô Phó nói, sẽ bảo vệ bọn tao. Bọn tao đã điều tra, cô ấy là cô cả nhà họ Phó lừng lẫy nổi danh ở Giang Thành bọn tao" 

Một người khác cũng nói: "Chí phải, chí phải, mày đừng có ở đó làm bọn tao sợ, hai anh đây không sợ!". 

Du Ân tiếp tục tỉnh táo đọ sức với bọn họ: "Vậy các anh biết tôi làm nghề gì không?" 

Hai người kia buồn bực nhìn nhau, sau đó hỏi cô: "Nghề nghiệp của mày là gi?" 

Du Ân kìm nén sự sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói từng chữ từng câu: "Tôi là biên kịch. Nói cách khác, tôi rất giỏi dùng lời văn để khuấy động lòng người." 

"Nếu các anh làm gì tôi thật, tôi nhất định sẽ dùng cây bút của tôi viết ra, khiến các anh bị mọi người phỉ nhổ, thậm chí tôi cũng sẽ mọi người nhà của các anh ra, để bọn họ cũng bị phỉ nhổ như các anh, để bọn họ cả đời không ngóc đầu lên làm người được." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK