Phó Đình Viễn tức giận giơ tay kéo cà vạt, đương nhiên anh biết tại sao cô lại chặn anh, bởi vì anh yêu cầu có giải quyết mối quan hệ với Chung Văn Thành.
Cô đúng thật là càng ngày càng to gan mà, ban đầu đã phải rất khó khăn mới có được Wechat của cô, giờ lại dễ dàng chặn anh như thế.
Nói cách khác, không thể liên lạc với cô bằng bất kỳ cách nào ngoại trừ gặp mặt trực tiếp.
Hít sâu một hơi, Phó Đình Viễn chống tay lên hông hỏi Chu Mi: “Nếu cô yêu một người, khi hai người ở bên nhau thì cô sẽ xưng hô xa lạ tổng giám đốc Chung hay không?”
Chu Mi suy nghĩ một lúc, sau đó cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ”
Người mà cô ta luôn giấu trong lòng, ngày nào cô ta cũng gọi anh ta là tổng giám đốc Dịch.
Phó Đình Viễn:“...”
Vốn dĩ, trực giác mách bảo rằng Du Ân và Chung Văn Thành thực sự không phải quan hệ yêu đương gì, nhưng bây giờ Chu Mi nói ra lời này, anh không khỏi nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Anh nghi ngờ liếc nhìn Chu Mi, chẳng lẽ Du Ân thực sự yêu Chung Văn Thành sao?
Vào buổi tối, Phó Đình Viễn hẹn Dịch Thận Chi và Hứa Hàng đi ăn tối để thảo luận nhóm với nhau.
Khi ba người đang ăn, Hứa Hàng bình thường không bao giờ uống rượu, lần đầu tiên đã tự rót cho mình một ly rượu vang.
Dịch Thận Chi trêu đùa: “Sao thế? Thất tình à?”
Hứa Hàng tức giận nói: “Tôi vẫn chưa yêu đương gì, lấy đâu ra thất tình chứ?”
“Gần đây công việc mệt mỏi quá, thư giãn một xíu thôi.” Hứa Hàng tự giải thích cho chính
mình.
Dịch Thận Chi nói bóng gió xa xôi: “Với bác sĩ Tổng tiến triển thế nào rồi?”
Hứa Hàng không nói nên lời: “Tôi và cô ta có gì mà tiến triển chứ? Tôi và cô ta đã chẳng còn quan hệ gì rồi.”
“ồ” Dịch Thận Chi lười biếng đáp lại, rồi đột nhiên nói: “Nếu hai người không liên quan gì đến nhau, vậy tôi sẽ theo đuổi cô ấy”
Hứa Hàng phun ra một ngụm rượu, suýt chút nữa đã sặc chết. Dịch Thận Chi đưa khăn giấy cho anh ta, sẵn tiện liếc nhìn với vẻ chán ghét: “Có gì mà phải giật mình như thế chứ? Theo đuổi gái đẹp không phải hành động bình thường của tôi à?”
Hứa Hàng nhanh chóng uống một ngụm nước để trấn tĩnh, sau đó trợn mắt nhìn Dịch Thận. Chị nói: “Chẳng phải cậu đã đính hôn rồi à?”
Dịch Thận Chi vẫn giữ nguyên vẻ mặt vẫn lười biếng đó: “Tôi đã từ chối rồi, thấy chán.”
Hứa Hàng trợn mắt nhìn anh ta: “Đính hôn là loại chuyện mà cậu nói từ chối là từ chối à?”
Dịch Thận Chi hờ hững nói: “Tôi cũng không có tình cảm với họ, tại sao tôi phải hy sinh cuộc hôn nhân của chính mình để làm hài lòng họ? Nếu họ không vui thì cứ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dịch là được rồi.”
Sau khi trưởng thành, Dịch Thận Chi mới quay về nhà họ Dịch, hơn nữa người mẹ ruột của anh ta không phải là bà chủ hiện tại của nhà họ Dịch nên đương nhiên anh ta không có tình cảm với họ, nếu không phải bà Dịch hiện tại không thể sinh một đứa con trai thì đứa con riêng như anh ta cũng đừng hòng quay về.
Dịch Thận Chi nói xong bèn liếc nhìn Phó Đình Viễn bên cạnh, thản nhiên nói: “Thật ra dạo này tôi rất thích Chu Mi, nhưng lão Phó không cho đụng vào nên cũng không thể làm gì được."
Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn anh ta, không phải anh không muốn Dịch Thận Chi đụng vào mà anh không muốn Dịch Thận Chi làm hại Chu Mi.
Dịch Thận Chi quay sang Hứa Hàng và hỏi: “Đừng nói cậu cũng không cho tôi trêu chọc người ta nha?”
Hứa Hàng nghiêm nghị nói: “Là người thừa kế tương lai của bệnh viện Giang Thành, tôi cảnh cáo cậu không được động vào bác sĩ bệnh viện chúng tôi.”
Hứa Hàng là người thừa kế hợp pháp của bệnh viện Giang Thành, nhưng từ trước đến nay anh ta luôn khiêm tốn, lại yêu nghề y, sau khi du học trở về vẫn luôn tận tâm trong khoa, bắt đầu từ một bác sĩ bình thường nhất.
Dịch Thận Chi buồn cười trước lời nói của Hứa Hàng: “Nếu không muốn tôi theo đuổi bác sĩ Tống thì cứ nói thẳng ra, đừng viện nhiều lý do như vậy.”
Hứa Hàng định nói gì đó, nhưng Dịch Thận Chi lại ném cho anh ta một câu: “Nếu cậu thích người ta thì cứ theo đuổi thôi.”
Hứa Hàng: “...”
Ai thích Tống Nghênh chứ?
Anh ta không cho Dịch Thận Chi theo đuổi Tống Nghênh cũng vì muốn tốt cho người anh em của mình thôi, anh ta sợ rằng người anh em tốt của mình cũng sẽ bị lừa dối bởi người phụ nữ vô lương tâm như Tống Nghênh...