Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Ân cố gắng đứng dậy: “Hai người làm gì vậy?” 

Chung Văn Thành giữ cô lại: “Em vẫn còn sốt, cứ nằm xuống đi.” 

Phó Đình Viễn ở một bên cạnh tức giận nói: “Nếu cô ấy muốn dậy thì cứ để cô ấy dậy. Anh làm gì mà độc đoán như vậy.” 

Chung Văn Thành tức giận lại muốn đánh nhau, mẹ nó, anh ấy độc đoán ư? 

Rõ ràng anh ấy đang nghĩ cho Du Ân, cô vẫn còn đang sốt, nếu ngồi dậy sẽ không thấy choáng váng sao? 

Phó Đình Viễn chẳng hề tỏ ra yếu thế mà trợn mắt nhìn Chung Văn Thành. Du Ân muốn làm gì thì cứ để cô làm đi, anh ấy cần gì phải quản trời quản đất quản nhiều như thế chứ. Du Ân mà ở bên anh ấy liệu có còn tự do hay không? 

Cả hai cùng chĩa mũi dùi vào nhau, ánh mắt nhìn nhau đều sặc mùi thuốc súng như muốn đánh nhau lần nữa. 

Dịch Thận Chi thực sự sợ hãi, vì vậy anh ta bước tới giữa hai người: “Xin hai người, hai người đều đã là những ông già bảy tám mươi tuổi rồi, hãy bình tĩnh và suy nghĩ cho hình ảnh của chính mình và hình ảnh của công ty đi, OK?” 

Nếu còn đánh nhau nữa thì thật sự cuộc tìm kiếm tin tức nóng hổi hôm nay sẽ do hai người nhận thầu mất. 

Để đánh lạc hướng sự tức giận của họ, Du Ân đưa tay lên nhẹ nhàng kéo góc áo của Chung Văn Thành và nói: “Em muốn uống nước.” 

Chung Văn Thành lập tức hạ hoả, lấy chiếc cốc giữ nhiệt và ống hút ở bên cạnh bón cho cô 

uống nước. 

Phó Đình Viễn đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng rồi trợn trừng mắt nhìn. 

Thực ra anh cũng rất muốn bước đến để chăm sóc cô nhưng có vẻ như anh không đủ tự 

cách. 

Và anh cứ trơ mắt nhìn Chung Văn Thành chăm sóc cô như thế này mà trong lòng rất khó chịu. 

Dịch Thận Chi ở bên cạnh không chịu nổi tình cảnh gượng gạo của Phó Đình Viễn nên bước tới nói: “Hay là chúng ta ra ngoài trước đi?” 

Trên đường đến đây, Dịch Thận Chi đã cảnh báo Phó Đình Viễn rằng rất có thể anh sẽ trở 

thành một bóng đèn lớn vài kilowatt nếu anh cứ không mời mà đến như thế. 

Phó Đình Viễn không nghe, bây giờ thì hay rồi, bị anh ta nói trúng rồi. 

Phó Đình Viễn thực sự không muốn nhìn thấy Chung Văn Thành và Du Ân thể hiện tình cảm, vì vậy anh liếc nhìn Chung Văn Thành và nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, khi nào xong việc thì ra ngoài.” 

Sau đó, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của Du Ân đang nằm trên giường bệnh. 

Du Ân lạnh nhạt nhìn anh, sau đó anh nói: “Em hãy nghỉ ngơi thật tốt.” 

Nói xong, anh sải bước ra khỏi phòng, Dịch Thận Chi vội vã rời đi sau khi chào tạm biệt Chung Văn Thành và Du Ân. 

Dịch Thận Chi đề nghị với Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, tốt hơn là cậu nên đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm bộ quần áo khác để thay, vết thương trên mặt cũng nên được xử lý.” 

Phó Đình Viễn phớt lờ anh ta với khuôn mặt lạnh lùng, Dịch Thận Chi đành phải nói: “Hiện tại cậu ăn mặc như vậy giống y như bị người ta sàm sỡ ấy.” 

Ngay khi Dịch Thận Chi nói câu này, Phó Đình Viễn tức giận trợn mắt nhìn anh ta, sau đó sải bước đi về phía thang máy, đi đến phòng làm việc của Hứa Hàng tìm quần áo để mặc. 

Không trách Dịch Thận Chi so sánh chính xác như thế, thật sự là giờ phút này quần áo của Phó Đình Viễn trông rất thảm hại. 

Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủi phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK