Du Ân cũng không cam lòng yêu thế mà trả lời anh: "Sao nào? Anh không hài lòng với cái xưng hô này à? Bằng không, anh nghĩ tôi nên gọi anh là gì?"
Cũng không biết có chuyện gì, kể từ khi cô trở về nước và lại có tiếp xúc với Phó Đình Viễn, hai người họ dường như không mấy vui vẻ mỗi khi giao tiếp với nhau. Mười bận thì có tám hồi đều sẽ tan rã trong không vui.
Du Ân đã tổng kết lại một chút, nguyên nhân là do cô.
Trước kia cô luôn muốn lấy lòng Phó Đình Viễn, luôn muốn làm cho anh vui vẻ, luôn muốn anh có ấn tượng tốt về cô, cho nên căn bản cô không có chút cá tính nào trước mặt anh.
Anh nói gì thì chính là thế, anh yêu cô như thế nào thì cô liền như thế đó.
Bây giờ thì khác, anh nói những lời cô không thích nghe thì cô lập tức đáp trả lại. Dù sao cô cũng không quan tâm anh có vui hay không.
Anh làm không tốt thì bị cô mắng té tát, đánh túi bụi, dù sao anh cũng không tức giận.
Tóm lại, bây giờ cô không quen anh nữa.
Mà đối với hành vi Du Ân tranh cãi với anh, Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, một lúc sau anh mới nghiến răng trả lời tin nhắn thoại của cô: "Du Ân, không phải là em ăn gan hùm mật gấu rồi đấy chứ?"
Sau lần cô không nói hai lời mà cúp điện thoại của anh, chặn mọi thông tin liên lạc của anh, tối hôm qua cô còn đánh mắng anh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải cô muốn lên trời luôn hay không?
"Cũng không có." Đối mặt với lời buộc tội của Phó Đình Viễn đối với mình, Du Ân nhẹ nhàng phủ nhận, rồi dứt khoát chỉ ra: "Phó Đình Viễn, chỉ là tôi không yêu anh nữa mà thôi."
Sau khi nói xong, cô đặt điện thoại sang một bên, không muốn để ý tới Phó Đình Viễn nữa.
Du Ân không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra với mình, đột nhiên trở nên gắt gỏng đến thế. Có thể là do tối hôm qua Phó Đình Viễn đã đi quá xa, hoặc cũng có thể là do dì cả sắp tới rồi nên mới cáu kỉnh.
Du Ân tập trung vào công việc, nhưng Phó Đình Viễn bị câu nói "Tôi không còn yêu anh nữa" xuyên vào tim một cách tàn nhẫn. Anh mím môi dựa vào ghế văn phòng, cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Kể từ khi gặp nhau sau khi ly hôn đến bây giờ, cô đã hơn một lần nói rằng cô không còn yêu anh nữa.
Nếu nói trong lòng anh không khó chịu là giả, nhưng nghĩ về sự thờ ơ mà anh dành cho cô khi đó, anh lại cảm thấy sự lạnh nhạt mình nhận lại ngày hôm nay đều là do đáng đời.
Anh từng nói mấy lời khốn nạn "Đời này sẽ không bao giờ yêu cô", anh cũng từng nói những lời khiến con người ta phải tuyệt vọng như "Sinh con làm gì với người phụ nữ mình không yêu". Anh còn nói rằng Du Ân không xứng đáng sinh đứa con của anh.
Giờ đây, người thừa nhận rằng anh yêu cô và không thể sống thiếu cô chính là anh.
Cầu xin cô tha thứ, muốn tái hôn và sinh con cùng cô, là anh.
Khuôn mặt của anh đã bị đánh đau đớn bởi hành vi khốn nạn của chính mình.
Chu Nam lúc này gõ cửa bước vào, có chút ngượng ngùng nói: "Sếp Phó, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không?"
Phó Đình Viễn gạt bỏ tâm trạng sa sút của mình, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu Nam liếc anh một cái, dũng cảm nói: "Là tên Lý Toàn Minh đó. Anh ta đi khắp nơi hỏi thăm số điện thoại của Du Ân, còn nói cái gì..."
Chu Nam nói tới đây thì trở nên ấp a ấp úng, Phó Đình Viễn vừa nghe đến cái tên Lý Toàn Minh này đã biết không có gì hay rồi.
Lý Toàn Minh này là kẻ hoang hàng lêu lổng khét tiếng của Giang Thành, ý vào mấy đồng tiền lẻ của ba anh ta mà suốt ngày ăn chơi phóng túng, rêu rao khắp nơi, làm càn làm bậy.
Mặc dù Dịch Thận Chi cũng quần là áo lượt, nhưng Dịch Thận Chi có khả năng, có quyết đoán và có tầm nhìn, thủ đoạn phi thường và chiến lược xuất sắc. Bây giờ toàn bộ nhà họ Dịch đều phải phụ thuộc vào anh ta.
Cái ăn chơi ngỗ ngược của anh ta đều dựa vào khả năng thực sự của anh ta, trong khi Lý Toàn Minh, một kẻ không làm được trò trống gì, toàn phụ thuộc vào ba anh ta.
Phó Đình Viễn trầm giọng hỏi Chu Nam: "Còn gì nữa?"