Sau đó Tô Ngưng vui mừng nói: "Như vậy đi, trước tiên cậu cứ ở trong nhà vệ sinh kéo dài thời gian, tớ nhớ hôm nay Chu Dật cũng đúng lúc ở gần đó thử kính, tớ bảo cậu ta giải vây giúp cậu, trễ nhất là mười phút cậu ta có mặt.
Du Ân thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi."
Sau khi Tô Ngưng cúp điện thoại thì gọi điện cho Chu Dật, Du Ân tắt máy trốn trong nhà vệ sinh.
Tuy cô không muốn liên luỵ quá nhiều đến Chu Dật, sợ làm phiền cậu ta nhưng tình huống hôm nay đúng là cô đến bước đường cùng rồi.
Cô không ngờ tên phó đạo diễn hèn mọn bỉ ổi lại ở đó, lại không cách nào cạch mặt với bọn họ.
Tuy Chung Văn Thành ủng hộ cô, nhưng bây giờ cô đã cứng đối cứng với với ông chủ lớn Phó Đình Viễn rồi, cô xung đột với bọn đạo diễn, nhất định Phó Đình Viễn sẽ vì tự thù mà nhắm vào cô.
"Chị, em lập tức đi qua đó, chị cố gắng chút nhé." Chu Dật gửi voice chat cho cô, Du Ân khẽ thở dài.
Quả nhiên là có nhiều bạn thì đi đường cũng rộng mở.
Nhưng cô cứ trốn trong phòng vệ sinh cũng không phải cách, vì Thôi Thiên Tường đã gọi điện thoại đến thúc giục cô.
Mắt nhìn định vị của Chu Dật, sắp tới rồi, lúc này Du Ân mới hít sâu một hơi, trở về phòng ăn.
Nhưng cô không ngờ cô vừa mới bước vào phòng, tên phó đạo diễn đã trực tiếp chặn đứng cô rồi.
Du Ân lùi về sau mấy bước dựa lên tường, cô liếc nhìn Thôi Thiên Tường ngồi ngay ngắn trên ghế như không liên quan đến mình, cắn răng nghiêm mặt hỏi tên phó đạo diễn: "Ông muốn làm gì?"
"Lo lắng như vậy làm gì?" Tên phó đạo diễn kia cười hi hi ghé sát vào cô: "Tiểu Du à, cô cho tôi nếm chỗ tốt, tôi cam đoan rằng sau này kịch bản sẽ không có thay đổi gì."
Du Ân nhẹ xùy một tiếng: "Kịch bản tốt vẫn không cần phải đổi."
"Còn nữa, hôm nay tôi mới biết, hóa ra là hai bị đối đãi với con gái như vậy đấy, không biết sau khi sếp Chung và sếp Phó biết được sẽ nhìn mấy người ra sao."
Tên phó đạo diễn kiêu căng nở nụ cười: "Anh hùng cứu mỹ nhân à, cho dù bọn tôi có làm gì cũng sẽ có người bảo kê chúng tôi."
Du Ân nghe xong thì lập tức khó hiểu, có người bảo kê bọn họ?
Phó đạo diễn còn nói: "Đây là sự thật tàn không, nếu cô không chịu được, thì có thể rời khỏi."
Du Ân cần tăng, đẩy tên phó đạo diễn kia: "Tránh ra."
"Ơ, không ngờ tính tình còn không nhỏ." Phó đạo diễn đè hai tay Du Ân xuống, ý đồ muốn chạm vào cơ thể Du Ân.
Đúng lúc này Chu Dật đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của tên đạo diễn bỉ ổi hèn mọn kia, lúc này vùng quyền đánh, tên phó đạo diễn bị đánh ngã trên đất.
Du Ân còn sợ hơn, vội vàng kéo Chu Dật: "Đừng đánh, đừng đánh, mau dùng tay."
Nhưng Chu Dật đang nổi giận hoàn toàn không quan tâm đến, ngồi lên người tên phó đạo diễn mà đánh một trận.
"Chu Dật!" Thôi Thiên Tường cũng kinh sợ lao đến, hô hào Chu Dật để cậu ta dừng tay.
Chu Dật tuổi trẻ khỏe mạnh lại cường tráng, cánh tay dùng sức đã đẩy Thôi Thiên Tường sang một bên, nắm đấm lại lần nữa như mưa rơi xuống người tên phó đạo diễn kia,
Cuối cùng tên phó đạo diễn cũng hô hào khóc lóc xin tha: "Đừng đánh nữa mà."
"Tôi cũng không phải cố ý muốn quấy rối cô, là Thẩm Dao bảo chúng tôi làm như vậy, cô ta bảo chúng tôi cho dù có dùng cách nào cũng phải đuổi cô ra ngoài đoàn làm phim..."
Sau khi Chu Dật nghe được cái tên Thẩm Dao thì động tác khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Ân đứng bên cạnh.
Du Ân cũng không dám tin.
Tại sao Thẩm Dao phải làm như vậy?
Cô cũng đã sửa lại kịch bản theo yêu cầu của Thẩm Dao rồi, cô và Phó Đình Viễn cũng ly hôn rồi, cũng trốn anh rất xa, vì sao Thẩm Dao còn độc địa mà nhằm vào cô như thế?