Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Hàng sững sờ, vẻ mặt lúc này như kiểu một lời khó nói hết. 

Bởi vì, anh ta cảm thấy những gì Dịch Thận Chi nói rất có lý. 

Nhắc mới nhớ, bọn họ chưa bao giờ hẹn hò nghiêm túc chứ đừng nói là sống chung. Khi họ gặp nhau là trong khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp, vì là sinh viên y khoa nên việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp vô cùng khó khăn, họ dành phần lớn thời gian để chuẩn bị cho bài 

luận. 

Những lần ngủ với nhau kia đều là trong những bữa tiệc do bạn bè tổ chức, nói mới nhớ, lúc 

nước ngoài anh ta vẫn không biết cô ta sống ở đâu. 

Dịch Thận Chi nghiêm túc giúp Hứa Hàng: “Đầu tiên, hai người đã nói rõ với nhau muốn hẹn hò làm bạn trai bạn gái của nhau chưa?” 

Hứa Hàng ngơ ngác lắc đầu. 

Hoàn toàn không có. 

Anh ta chỉ nghĩ rằng mình đã ngủ với con gái nhà người ta, đương nhiên đó là quan hệ giữa bạn trai và bạn gái. 

Hơn nữa anh ta nghĩ chắc chắn cô ta cũng có cảm giác với mình, nếu không cô ta đã không ngủ với anh ta tới mấy lần. 

Nếu hai bên đều bằng lòng thì cần gì phải nói rõ chứ? 

Dịch Thận Chi thở dài, có phải chăng cậu ấm này học nhiều quá nên mới ngây thơ như vậy chăng? 

Anh ta cho rằng cứ ngủ một lần hoặc vài lần là đã trở thành bạn trai bạn gái sao? 

Dịch Thận Chi lại nói: “Tôi lại hỏi cậu, bình thường hai người có liên hệ thường xuyên không? Có ân cần hỏi han không?” 

Hứa Hàng lại lắc đầu. 

“Cậu có biết cô ta sống ở đâu không? Hay cô ta có biết nơi cậu sống không?” 

Hứa Hàng lắc đầu. 

Mấy lần đó họ đều ngủ ở khách sạn... 

Dịch Thận Chi Xòe hai tay ra: “Chúc mừng cậu, người anh em, cậu coi người ta là bạn gái những người ta chỉ coi cậu là tình một đêm thôi.” 

“Vì vậy, người ta đã biến mất trong hai năm qua không liên quan gì đến cậu hết, cũng có thể hiểu được, bởi vì người ta căn bản không coi cậu là gì cả.” 

Hứa Hàng khoanh tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, cứ hít hết lần này tới lần khác. 

Hai năm nay, nút thắt mà anh ta vẫn canh cánh trong lòng, thế mà hôm nay đã được Dịch Thận Chi dễ dàng cởi bỏ. 

Có điều, kết quả này thật quá mất mặt. 

Hứa Hàng buồn bã đến mức hận không thể chui xuống đất. 

Trong phòng, sau khi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi rời đi, Du Ân vội vàng hỏi Chung Văn Thành: “Sao anh lại đánh nhau với anh ta vậy? Có phải anh ta đánh anh trước không?” 

Chung Văn Thành hạ giọng cười: “Là anh đánh anh ta trước.” 

Du Ân sốc đến mức không nói nên lời, trong ấn tượng của cô, Chung Văn Thành là một người dịu dàng, điềm đạm, không thể ra tay đánh người trước được. 

“Đây là những gì anh ta nợ em, cũng là những gì nhà họ Phó nợ em.” Chung Văn Thành không khỏi tức giận khi nhớ lại mấy lần trước cô đã bị Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến bắt nạt. 

Du Ân vừa cảm động vừa áy náy, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên mặt Chung Văn Thành, cô đỏ hoe mắt nói: “Em xin lỗi, lẽ ra em không nên trở thành gánh nặng của anh.” 

Bọn họ đã thoả thuận chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, cô không muốn làm liên lụy đến Chung Văn Thành. 

Chung Văn Thành giả vờ tức giận: “Em đã giúp anh nhiều như vậy, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?” 

“Em yên tâm, anh đã thông báo cho luật sư pháp lý của công ty, bảo anh ta toàn quyền phụ trách chuyện lần này của em. Nhất định phải khiến cho Phó Thiên Thiên trả giá đắt.” Luật sư pháp lý do Chung Đỉnh thuê cũng chẳng hiền lành gì, mặc dù không nổi tiếng lẫy lừng như Giang Kính Hàn nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành. 

“Ừ” Du Ân nhẹ nhàng đáp lại. 

Vì vẫn còn đang bị sốt cao nên sau khi nói chuyện được một lúc thì Du Ân đã chìm vào giấc ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK