Nữ diễn viên kia tái mặt, kinh hồn táng đảm mà hỏi Tô Ngưng: "Chắc không phải là sếp Phó gọi điện thoại đâu nhỉ? Anh ta cần gì làm vậy với tôi?"
Nữ diễn viên kia không hề biết về mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, tự nhận rằng bản thân chưa bao giờ đắc tội Phó Đình Viễn, vì vậy cô ta không hiểu tại sao Phó Đình Viễn lại làm như vậy với cô ta.
“Tại sao anh ta lại làm vậy với cô?” Tô Ngưng tỏ vẻ rất là cạn lời: “Cái này cô cũng không hiểu sao? Một người đàn ông ra mặt thay cho một người phụ nữ, còn có thể vì cái gì?”
Tô Ngưng cũng là một người khôn khéo. Cô ấy không trực tiếp nói rõ mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, nhưng ám chỉ rằng Phó Đình Viễn có cảm tình tốt với Du Ân.
Nữ diễn viên kia lẩm bẩm: "Chắc không phải cô muốn nói sếp Phó coi trọng người bạn kia của cô chứ?"
Tô Ngưng khịt mũi, sau đó nhướng mày nói: "Như thế nào? Cô cho rằng bạn của tôi không xứng sao?"
Nữ diễn viên nhớ đến chiếc váy và sợi dây chuyền giá cao ngất trời của Du Ân, nhanh chóng nói: "Không có, không có, bọn họ rất xứng."
Tô Ngưng vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô ta, bấy giờ mới nói: “Không phải tôi nói cô đâu nha, nhưng Thẩm Dao cố ý không nói cho cô biết rằng bạn tôi là biên kịch của “Truyền Kỳ Dung Phi”, rõ ràng chính là bắt cô làm con tốt."
Nữ diễn viên kia vừa nghĩ đến thì thấy quả thật như thế.
Cô ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Dao, con đĩ này, trước kia khi cô ta còn làm diễn viên, tôi đã thấy chướng mắt cô ta rồi, cả ngày cứ đeo khư khư tư thái đại tiểu thư chỉ tay năm ngón, sai sử mấy người chúng tôi như kẻ hầu."
"Nếu không phải thấy hiện tại trong tay cô ta có tài nguyên, đêm nay tôi đã chả thèm quan tâm đến cô ta. Hiện tại cô ta hại tôi mất đi một vai diễn, xem tôi có xé xác cô ta hay không!"
Nữ diễn viên kia nói xong thì thở phì phì lao thẳng về phía sảnh tiệc. Dù sao cô ta cũng đã mất vai rồi nên có không đóng phim của Thẩm Dao cũng thế thôi.
Vả lại, với bộ dạng kỹ nữ mưu mô này của Thẩm Dao, có thể thật sự cho cô ta tham diễn hay không cũng là ẩn số.
Tô Ngưng mang biểu cảm xem kịch vui, giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi vào sảnh tiệc.
Chỉ Thẩm Dao biết châm ngòi ly gián thôi à? Cô ấy cũng biết đấy nhé.
Nữ diễn viên chạy nhanh vào sảnh tiệc, sau khi tìm thấy Thẩm Dao thì liền nâng một ly rượu đỏ lên hắt vào mặt Thẩm Dao. Thẩm Dao tái mặt mà lui về phía sau mấy bước, tuy rằng trên mặt tránh được một kiếp những bộ lễ phục sang quý kia lại gặp tai ương.
Mà cô ta còn mặc lễ phục màu trắng, trên ngực lập tức loang lổ vết rượu đỏ, làm cho cô ta vừa chật vật vừa thê thảm.
Thẩm Dao tức chết khiếp rồi, phẫn nộ mắng nữ diễn viên: "Cô làm gì vậy? Đồ thần kinh!"
Thẩm Dao quả thật cảm thấy nữ diễn viên này đúng là bị thần kinh, vừa rồi rõ ràng cô ta đã thành công châm ngòi cho nữ diễn viên này chán ghét Du Ân, tại sao bây giờ lại phát điên lên với cô ta vậy.
Nữ diễn viên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn mặt mũi nào hỏi tôi? Tôi xé xác đồ tiện nhân cô!"
Nói xong, cô ta giơ tay túm lấy mặt Thẩm Dao, Thẩm Dao hốt hoảng trốn về phía sau.
Bởi vì tham gia yến hội đều đi giày cao gót, phần váy của lễ phục lại ôm sát người nên bước chân không thể duỗi thẳng được, thế cho nên Thẩm Dao vừa lui về phía sau một bước đã loạng choạng.
Cô ta vùng vẫy ngã về phía cái bàn bên cạnh, hy vọng có thể bám chặt lấy bàn để mình không bị ngã.
Nhưng ai biết rằng cái bàn này là một cái bàn dài để rượu tiệc, giữa cái bàn dài có một tháp rượu rất cao và lộng lẫy. Thẩm Dao vừa bổ nhào qua như thế thì tháp rượu kia rơi bùm bùm xuống dưới, hàng chục ly rượu đều rót xuống người Thẩm Dao, khiến Thẩm Dao ướt thành một con gà nhúng nước.
Toàn bộ mọi người trong sảnh tiệc đều nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thẩm Dao.