Cả ba trở lại phòng của Diệp Văn, Phó Đình Viễn và Du Ân ngồi trên ghế sô pha, Diệp Văn lấy trong két ra một túi hồ sơ.
Trước khi đưa túi tài liệu cho Du Ân, Diệp Văn trịnh trọng nói với Du Ân: "Có thể con sẽ hơi bất ngờ, vậy nên con cần chuẩn bị tâm lý trước."
Du Ân gật đầu, sau đó Diệp Văn đưa túi tài liệu cho cô.
Phó Đình Viễn đưa tay ngăn cản, anh nheo mắt cảnh giác hỏi Diệp Văn: "Ông chắc chắn rằng thứ bên trong sẽ không làm cô ấy tổn thương chứ?"
Trên môi Diệp Văn nở một nụ cười tao nhã, nhưng những gì ông ấy nói lại không hề tao nhã chút nào: "Yên tâm, có thế nào thì cũng không tổn thương nó bằng giấy ly hôn anh đã đưa cho nó."
Phó Đình Viễn: "..."
Diệp Văn ăn phải thuốc nổ sao? Lúc này còn đề cập tới chuyện anh và Du Ân ly hôn?
Anh nghiến răng, biểu tình bất mãn kháng nghị: "Cái gì mà giấy ly hôn tôi đưa cho cô ấy? Cô ấy muốn ly hôn, phải nói là giấy ly hôn cô ấy đưa cho tôi mới đúng!"
Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải do anh làm tổn thương Du Ân thì Du Ân sẽ quyết định ly hôn ư?
Nhưng ông ấy không nói gì thêm, bây giờ không phải lúc để tranh cãi mấy việc đó.
Du Ân cầm lấy túi hồ sơ, cô cúi đầu mở ra, Phó Đình Viễn ngồi bên cạnh nhìn cô, anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Là một người ngoài cuộc, nhưng anh còn có vẻ lo lắng hơn Du Ân.
Không có cách nào khác, ai bảo anh không biết trong túi hồ sơ có gì.
Thứ đầu tiên Du Ân lấy ra khỏi túi hồ sơ là giấy chứng nhận quan hệ cha con.
Khi Du Ân nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Kiểm tra quan hệ cha con?
Ai với ai?
Mang theo nghi ngờ đọc tiếp, Du Ân đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy dòng chữ" Xét nghiệm quan hệ cha con của Diệp Văn và Du Ân" được viết trên đó.
Vì quá bất ngờ nên não bộ tạm thời mất khả năng suy nghĩ, Du Ân mơ màng đọc toàn bộ bản báo cáo, khi mắt rơi vào câu cuối cùng "Xác suất quan hệ cha con là 99,9999%", cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Phó Đình Viễn ở bên cạnh cô cũng sửng sốt, anh giơ tay nhận lấy bản báo cáo trong tay cô, xem kỹ lại một lần.
Chính xác mà nói phải là đọc từ đầu đến cuối không sót một chữ, thậm chí còn nghiên cứu rất kỹ tính xác thực của dòng cuối cùng.
Sau một lúc, anh nghi ngờ nhìn Diệp Văn hỏi: "Du Ân là con gái ruột của ông sao?"
Du Ân cũng nhướng mắt nhìn Diệp Văn, Diệp Văn gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, nó là con gái ruột của tôi."
Không thể giả được.
Đơn vị làm xét nghiệm này là một nơi uy tín, không thể làm giả được.
Diệp Văn cũng không có lý do gì để nói dối.
Sợ cả hai không tin, Diệp Văn đưa tay lên tháo kính ra và nói với hai người: "Đôi mắt của ba và con rất giống nhau."
"Trong hồ sơ còn một bức ảnh chụp khi ba còn nhỏ, bức ảnh đó giống hơn."
Cặp mắt của Du Ân đã khắc sâu vào trong lòng Phó Đình Viễn, vì vậy khi anh cau mày đánh giá mắt Diệp Văn thì mới nhận ra đôi mắt của hai người quả thật là rất giống nhau.
Anh lại giúp Du Ân lấy ra tất cả những thứ trong túi hồ sơ ra, có một bức ảnh Diệp Văn không mang kính khi còn nhỏ, nhìn ảnh chụp này có thể thấy, trừ đôi mắt giống nhau thì vẻ hài hòa và khí chất của Du Ân cũng rất giống ông ấy.