Du Ân đau đầu không thôi: "Thôi dẹp đi, tớ thật sự không hề muốn có tiếp xúc gần gũi với anh ta nữa."
Nếu cô tự mình làm cơm chiêu đãi anh, giữa bọn họ lại có thêm chút mập mờ không rõ rồi.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Du Ân vang lên, là một dãy số xa lạ ở nơi khác.
Du Ân nhận điện thoại, không nghĩ tới người trong điện thoại lại là Du Thế Quần.
Du Thể Quần ở bên kia điện thoại nói với giọng rất hưng phấn: "Du Ân, nghe nói con nhận một nhân vật lớn làm ba nuôi à?"
Du Ân nhíu mày lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến ông?"
Chuyện Diệp Văn nhận cô làm con gái nuôi, ngoài mấy người thân thiết bên cạnh cô thì những người khác đều không hề hay biết, Du Thể Quần đã không còn ở Giang Thành, làm sao ông ta có thể biết chuyện này?
Gần như chỉ một giây sau, Du Ân đã nghĩ ra người nói cho Du Thế Quần biết chuyện này: Thẩm Dao.
Thẩm Thanh Sơn biết Diệp Văn nhận cô làm con nuôi, chắc chắn là bọn họ nói cho Du Thế Quần biết chuyện này, bởi vì bọn họ biết Du Thế Quần và Du Tùng tham lam cỡ nào.
Du Thế Quần vô liêm sỉ nói: "Đương nhiên là có liên quan rồi, ba là ba nuôi của con, tuy con đã vạch rõ quan hệ với ba, nhưng con cũng có thể sắp xếp cho ba gặp mặt người ba nuôi kia của con chứ?"
"Một người là ba nuôi của con trong quá khứ, một người là ba nuôi hiện tại của con, thế chẳng phải là rất có duyên sao?"
Không biết tại sao mà Du Ân cứ cảm thấy trong lời nói của Du Thế Quần mang theo một loại bỉ ổi, nhất là lúc ông ta nói đến hai chữ “ba nuôi” kia.
Du Ân không chút khách khí vạch trần ông ta: "Không phải ông lại muốn đòi tiền chứ?"
Du Thế Quần nở nụ cười: "Con đã hiểu ba như vậy thì ba cũng không khách khí nữa. Nghe nói người nọ là nhân vật lớn tới từ thủ đô, ông ta cho ba chút tiền cũng là chuyện bình thường nhỉ?"
Sau khi Du Thể Quần nói xong lại cất giọng sâu xa nói: "Du Ân, bản lĩnh của con cũng không nhỏ đâu, rời khỏi một Phó Đình Viễn, sau đó lại có thể bám víu được nhân vật lớn tới từ thủ đô!"
Du Ân cực kỳ tức giận, dứt khoát cúp điện thoại.
Giọng điệu này của Du Thế Quần thật sự quá mức khốn nạn, nói gần nói xa đều đang ám chỉ có và Diệp Văn có quan hệ không đứng đắn.
Du Ân không thể nhịn nổi nữa, không muốn nói thêm một câu với Du Thế Quần.
Cô không nghĩ tới Du Thể Quần sẽ vô liêm sỉ gọi điện thoại đòi tiền mình.
Tô Ngưng cũng tức giận muốn chết: "Thật đúng là người đê tiện nhất chính là người vô địch!"
Tô Ngưng còn nói: "Lần trước không phải Phó Đình Viễn đã cảnh cáo bọn họ rồi sao?"
Du Ân hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc, sau đó lại chắc chắn nói: "Du Thế Quần và Du Tùng đều là người có thể liều lĩnh vì tiền, hôm nay ông ta bỗng nhiên gọi điện thoại tới quấy rầy tớ, nhất định là Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn cho bọn họ lợi lộc gì đó, hoặc là do chính ba mẹ Phó Đình Viễn sắp xếp."
Những người này đề hận cô thấu xương, nhất là Phó Giang và Đồng Văn Huệ.
Rất nhiều lúc Du Ân nghĩ đến Phó Giang và Đồng Văn Huệ, nghĩ đến Phó Thiến Thiến, là lại hận không thể cách Phó Đình Viễn càng xa càng tốt.
Để duy trì một cuộc tình mà cứ phải làm loạn đến long trời lở đất với Phó Đình Viễn và người nhà của anh thì còn ý nghĩa gì?
Tô Ngưng có thể cảm nhận được sự mất mát của cô, cô ấy tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: "Bạn yêu à, tình yêu và hôn nhân là chuyện của hai người, sau đó mới đến chuyện của hai gia đình."