Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia ở bên cạnh cười nói: "Ông cụ còn đang nói không có khẩu vị gì nên không muốn ăn đấy."

 

Du Ân tức thì hiểu ý của ông quản gia, ngay lập tức đổ đầy một chén canh nhỏ và đưa cho ông cụ.

 

Ông cụ mỉm cười tiếp nhận nó. Du Ân hầm canh cho ông, ông phải uống.

 

Chẳng qua, ông cụ uống mấy ngụm canh, không khỏi lại thở dài một hơi nặng nề.

 

Cháu dâu tốt như vậy, sao thằng cháu trai của ông lại bỏ lỡ cơ chứ!

 

Thật là tức chết mà.

 

Nhìn thấy ông cụ thở dài, Du Ân nhanh chóng quan tâm hỏi han: "Sao vậy? Mùi vị không tốt sao ạ?"

 

Ông cụ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, canh mà cháu hầm là hợp khẩu vị của ông nhất, bởi vì nó quá ngon nên ông thở dài cảm khái ấy mà."

 

Du Ân có thể hiểu được ý của ông cụ, nhưng cô cố ý tránh né đề tài này: "Dạ nếu uống ngon như vậy thì ông uống nhiều chút, như vậy mới có thể nhanh chóng xuất viện."

 

Ông cụ cau mày, khịt mũi: "Bây giờ ông không thể xuất viện sao? Ông thực sự không thích mùi của những loại thuốc khử trùng này."

 

Quản gia ở bên cạnh nói: "Bác sĩ đã nói ông nên ở đây ít nhất ba ngày."

 

Ông cụ nhất thời tức giận đến mức râu ria dựng ngược lên. Du Ân không nhịn được cười. Người ta hay nói càng lớn tuổi càng giống trẻ con, đúng là như vậy thật.

 

Ông cụ vừa uống canh vừa hỏi Du Ân: "Thằng nhóc thối đó đâu rồi?"

 

“Anh ta nói rằng anh ta đang đi công tác ở New Zealand.” Du Ân nói sự thật. Cô cũng không cần phải giả vờ như không biết gì trước mặt ông cụ để xóa sạch mối quan hệ của mình với Phó Đình Viễn.

 

Ông cụ liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó cố ý đấy! Nó sợ ông sắp xếp xem mắt cho nó đây mà."

 

Du Ân tiếp lời ông cụ: "Anh ta thực sự quá không biết điều rồi. Xem mắt thì có gì không tốt, anh ta đã đến tuổi rồi, đã đến lúc tìm một người phụ nữ phù hợp để thành gia lập nghiệp."

 

Ông cụ nghe Du Ân nói như vậy thì ngay tức khắc chỉ muốn cười hả hê. Không biết ông chuyển những lời này cho cháu trai mình nghe thì liệu thằng cháu đó của ông có thể tức chết hay không.

 

Cô bé người ta chê anh lớn tuổi đó!

 

Nhưng vừa muốn cười, lại vừa thấy buồn cho cháu trai của ông. Người ta có thể bình tĩnh nói nên lời bảo anh nhanh chóng xem mắt, trong lòng thật sự không có bao nhiêu tình nghĩa với anh nữa rồi.

 

Nghĩ đến đây, ông cụ nhất thời không còn tâm trạng để trêu ghẹo cháu mình nữa, im lặng ăn xong chén canh.

 

Du Ân lại ở bên cạnh bầu bạn hàn huyên với ông cụ thêm một chút. Trước khi cô đứng dậy và rời đi, ông cụ dặn dò cô: "Nếu cháu có việc thì không cần phải lại đây thăm ông. Ông có người chăm sóc rồi, không cần lo lắng."

 

Du Ân cười nói: "Không có việc gì, dù sao công việc của cháu cũng linh động thời gian mà."

 

Ông cụ thở dài: "Bị phóng viên chụp được cũng có ảnh hưởng không tốt đối với cháu."

 

Cô hiện là con gái nhà họ Diệp, được báo chí chú ý rất nhiều, nếu bị truyền thông chụp được ảnh cô đến thăm ông nội của Phó Đình Viễn trong bệnh viện cả ngày thì chỉ e là các phóng viên sẽ bịa ra được một đống chuyện.

 

Mặc dù ông cụ rất thích các phóng viên bịa chuyện cho cháu trai và Du Ân ở cạnh nhau, nhưng xét cho cùng thì điều đó thật không công bằng với Du Ân.

 

Du Ân không ngờ ông cụ lại quan tâm đến chuyện này, ông cụ lại tức giận nói: "Cũng không quan trọng cho lắm, đến lúc đó nếu bị chụp được thì cứ tiết lộ với giới truyền thông, nói rằng cháu là vợ cũ của nó, lúc trước nó không biết quý trọng nên nay khóc lóc muốn theo đuổi vợ trước lại."

 

Du Ân: "..."

 

Ông cụ trào phúng cháu trai của mình như thế này có thích hợp không?

 

Hơn nữa, Phó Đình Viễn không hề khóc lóc nói muốn theo đuổi lại, lời miêu tả của ông cụ khoa trương quá rồi.

 

“Các phóng viên sẽ không nhàm chán đến nỗi trông chừng cháu cả ngày để chụp ảnh đâu.” Du Ân an ủi ông cụ: “Ông hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, cháu sẽ còn đến thăm ông nữa.”

 

Tuy nhiên, Du Ân vẫn còn quá ngây thơ.

 

Mặc dù các phóng viên sẽ không nhìn chằm chằm vào cô cả ngày để chụp ảnh, nhưng giờ đây cô là người có độ nhận diện rất cao, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể bị nhận ra. Có phóng viên địa phương, tự nhiên cô sẽ bị chụp được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK