"Ý tưởng này không tồi." Dịch Thận Chi vui vẻ bày tỏ đồng ý với đề nghị này của Tô Ngưng.
Loại chuyện cỏn con này, Dịch Thận Chi vẫn bằng lòng giúp.
"Tôi có lời muốn nói với chị." Chu Dật đứng dậy kéo Tô Ngưng sang một bên, nghiệm mặt nói: “Tôi muốn tự mình làm rõ scandal này."
Tô Ngưng thấp giọng nói: "Cậu sẽ không định nhân cơ hội này bày tỏ với Du Ân chứ?"
Không đợi Chu Dật nói gì, Tô Ngưng lại có lòng tốt nhắc nhở: "Nếu cậu làm như vậy, đầu tiên người đại diện của cậu với ông chủ công ty cậu có thể sẽ bóp chết cậu, kế tiếp có thể là Phó Đình Viễn sẽ giết chết cậu."
Càng đừng nói đến hiện giờ Du Ân còn có một người bạn trai trên danh nghĩa là Chung Văn Thành.
Chu Dật mím môi, sau đó cụp mắt ảm đạm nói: "Tôi quả thật rất muốn làm như vậy, nhưng tôi cũng có cân nhắc đến cảm nhận của cô ấy."
"Từ sau khi cô ấy về nước đã năm lần bảy lượt lên hot search, tôi không đành lòng đẩy cô ấy đến nơi đầu sóng ngọn gió."
Cậu có thể không cần cả làng giải trí này, nhưng cậu không thể không quan tâm đến cảm nhận của Du Ân.
Du Ân mới vừa bộc lộ tài năng trong giới biên kịch, sau này còn có tương lai như gấm, cậu không thể hủy hoại cố được.
Nhưng cậu không muốn cứ phải đè nén tình cảm của mình như vậy, cậu cần một lần phát tiết qua miệng, không thể tỏ tình công khai thì tỏ tình gián tiếp cũng được, dù sao cứ để cô biết là được.
Tô Ngưng nhìn cậu một cái đầy sâu xa, trêu ghẹo nói: "Chà, không nhìn ra nhé, cậu còn biết đau lòng cho người khác cơ đấy."
Chu Dật lại nghiêm túc nhìn cô ấy hỏi: "Có phải chị cũng thấy tôi quá trẻ tuổi, căn bản là không coi trọng tôi không?"
"Thế thì quả thật không có." Tô Ngưng phủ nhận những lời Chu Dật nói: “Tôi chỉ cảm thấy, nếu không có Phó Đình Viễn, cậu và Chung Văn Thành đều có cơ hội."
"Nhưng cậu biết không, hiện tại Phó Đình Viễn đã gia nhập chiến trường, phần thắng của cậu và Chung Văn Thành không lớn." Tuy lời Tô Ngưng nói rất tổn thương người ta nhưng cũng đúng trọng tâm: “Dù sao cũng là người đã từng khắc ghi vào tim cô ấy rồi, nếu sau này Phó Đình Viễn có thể quý trọng cô ấy..."
Tô Ngưng không nói nốt câu sau đó, nhưng có ý gì hiển nhiên đã rất rõ ràng.
Lúc Du Ân mới vừa về nước, Tô Ngưng quả thật có cảm tình với Chu Dật và Chung Văn Thành, bởi vì cô ấy cảm thấy, bọn họ đều thật lòng với Du Ân, bất cứ một người nào cũng mạnh hơn tên đàn ông vô lương tâm Phó Đình Viễn kia.
Thời điểm đó Tô Ngưng cũng cho rằng đời này Phó Đình Viễn và Du Ân sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa, dù sao lúc ly hôn Du Ân cũng đã khiến anh mất sạch thể diện.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới, Phó Đình Viễn sẽ vô liêm sỉ, thay đổi tính tình, lúc nào cũng dây dưa quấn quýt lấy Du Ân, muốn bao nhiêu chân chó là có bấy nhiêu chân chó, thậm chí có vài hành động đến Tô Ngưng cũng bị anh làm cho cảm động.
Chu Dật mở to mắt không phục nói: "Bất kể sau này cô ấy chọn ai, lúc tôi còn có thể theo đuổi cô ấy thì tôi vẫn muốn theo đuổi, tương lai tôi cũng không còn tiếc nuối gì nữa."
Tô Ngưng đành phải hỏi cậu: "Vậy cậu định tỏ tình thế nào?"
Chu Dật nói: "Tôi muốn nói mấy câu, tình nhân trong mộng của tôi, cô ấy tài hoa hơn người, dịu dàng như nước, cô ấy có một đôi mắt biết cười, lúc cười rộ lên sẽ khiến cho người ta si mê, duyên dáng thướt tha, dịu dàng thanh nhã."
Những thứ Chu Dật nói hoàn toàn không có một chút liên quan nào đến Tô Ngưng, bởi vì Tô Ngưng đẹp kiểu sắc bén, tuyệt đối không dịu dàng như nước, lại càng không đoan trang thanh nhã, cho nên người tinh ý vừa nghe là biết Tô Ngưng không phải tình nhân trong mộng trong miệng cậu, như vậy đương nhiên cũng sẽ làm rõ quan hệ của bọn họ.
Lại thêm Dịch Thận Chi tung ảnh chụp chung của mọi người, scandal cứ thế sụp đổ thôi.
Tô Ngưng tỏ vẻ bất mãn kháng nghị: "Nói cách khác, mấy cái đức tính tốt đẹp mà cậu nói tôi đều không có phải không?"
Chu Dật nở nụ cười: "Chị có thể nói bạch mã hoàng tử của chị thành thục ga lăng gì đó, tóm lại chỉ cần không có tí liên quan nào đến tôi thì chị cứ tùy ý mà viết, chửi bới tôi cũng không sao, chỉ cần làm rõ hai ta không có quan hệ gì là được."