Khi người đàn ông cứng cáp đè cô lên giường, hơi mát lạnh từ cơ thể anh truyền tới đã khiến Du Ân bừng tỉnh.
Lý trí nói với cô rằng cô không thể làm điều này với Phó Đình Viễn.
Vì vậy, cô tuyệt vọng đẩy Phó Đình Viễn ra: "Buông tôi ra!"
Phó Đình Viễn dùng sức siết chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.
Anh nặng nề nhìn cô: "Em tự mình dâng tới cửa, bây giờ lại nói thả ra? Du Ân, em nghĩ tôi dễ trêu chọc lắm sao?"
Phó Đình Viễn không muốn buông nên cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi CÔ.
Cô trêu chọc anh, sau đó lại bảo anh thả cô ra, cô coi anh là gì chứ.
Du Ân bật khóc: "Tôi hối hận rồi!"
"Phó Đình Viễn, làm ơn, màu dừng lại..." Du Ân hối hận đến ứa nước mắt.
Vừa rồi là do xúc động nên cô mới nói câu để anh ngủ với mình, bây giờ cô thật sự vô cùng hối hận.
Phó Đình Viễn bị câu hối hận của cô mà khựng lại.
Khi làm chuyện này mà người phụ nữ lại nói với một người đàn ông rằng cô ấy hối hận, đây là một sự xúc phạm lớn đến tôn nghiêm của anh, Phó Đình Viễn thiếu chút nữa tức chết.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Du Ân ở phòng khách đột nhiên vang lên, Du Ân nhân cơ hội đẩy anh ra, sau đó chật vật chạy ra ngoài.
Là Diệp Văn gọi tới, có lẽ là ông ấy tới đón Du Ân.
Du Ân không nghe điện thoại mà mặc áo vào rồi vội vàng mở cửa rời đi.
Phó Đình Viễn thất bại ê chề nằm trên giường, đúng là đòi mạng anh mà.
Anh đã thế này mà người lại chạy mất, như này không đồng nghĩa với việc giết anh sao?
Du Ân chạy về phòng mới bắt máy của Diệp Văn.
Diệp Văn ấm áp nói: “Chú đã đến cửa khách sạn rồi, cháu xuống dưới đi."
Du Ân cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Được ạ."
Cúp điện thoại, Du Ân lại thay quần áo, sau đó vội vàng xuống lầu gặp Diệp Văn, bọn họ sẽ cùng nhau đến bệnh viện đón Thư Ninh xuất viện.
Du Ân vì chuyện suýt nữa làm chuyện đó với Phó Đình Viễn mà cảm thấy không yên lòng.
Cô vô cùng hối hận, hận không thể quay ngược thời gian, nếu có thể quay lại, có đánh chết cô cũng không nói những lời đó với Phó Đình Viễn.
Sau khi Du Ân lên xe, Diệp Văn lập tức cảm nhận được sự lo lắng của Du Ân.
Diệp Văn nói: “Cháu vì chuyện với Phó Đình Viễn mà lo lắng sao?"
Không đợi Du Ân nói gì, Diệp Văn lại hừ lạnh nói tiếp: "Yên tâm, chú đã liên hệ để xóa hot search và xóa bài rồi."
Du Ân: "..."
Cố quên bây giờ cô đã có Diệp Văn chống lưng, mà hành động xử lý tất cả những vấn đề này của Diệp Văn lại càng khiến hành động lúc nãy của cô trở nên xấu hổ hơn.
Mà đáng xấu hổ nhất chính là cô là người đề nghị trước, nhưng cuối cùng lại nhát gan đến phát khóc.
Trong một nháy mắt, Du Ân có cảm giác xấu hổ đến mức muốn nổ tung tại chố.
Cô đưa tay bóp trán, trong lòng cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp lại Phó Đình Viễn nữa, thật là xấu hổ.
Diệp Văn tức giận nói: "Hôm qua cháu còn nói với chú là không có việc gì, chú biết ngay là anh ta sẽ bắt nạt cháu, ngày khác chú sẽ tìm anh ta nói chuyện."
Mặc dù tối qua cô và Phó Đình Viễn không vui vẻ lắm nhưng Du Ân cũng không muốn làm Diệp Văn lo lắng.
Cô không ngờ cảnh Phó Đình Viễn lại đẩy cô vào góc tường và cố hôn cô sẽ được chụp lại, cũng không ngờ nó sẽ bị đăng lên.
Nhưng khi Diệp Văn nói muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, Du Ân nhanh chóng nói: "Không cần đâu, sau này cháu không để ý tới anh ta nữa là được."
Du Ân sợ nếu Diệp Văn và Phó Đình Viễn gặp nhau lại tranh cãi thì ảnh hưởng xấu tới dự án hợp tác giữa bọn họ.
Diệp Văn dường như đã đoán được cô đang nghĩ gì: "Cùng lắm thì chúng ta hủy hợp đồng, không cần anh ta đầu tư, chúng ta lại kêu gọi đầu tư lại, nếu không được thì chú sẽ thành lập cho cháu một công ty điện ảnh và truyền hình, cháu làm bà chủ là được."
Du Ân sửng sốt: "Không cần đâu ạ."