“Với tư cách là một thành viên của hiệp hội biên kịch, giờ đây tôi chính thức thông báo với cô rằng tôi sẽ báo cáo chuyện của cô và công ty cô với toàn bộ mọi người trong nghề, để cho mọi người thấy rõ bộ mặt của mấy người.”
“Đừng!” Thẩm Dao khàn khàn hét lên: “Ông Diệp, xin ông, xin ông đừng nói ra, chúng tôi biết sai rồi.”
“Chúng tôi cam đoan sau này sẽ không làm như vậy nữa, cam đoan sẽ nghiêm túc với công việc. Lần này chúng tôi đi bước này cũng là vì muốn lấy được quyền cải biên của ông mà thôi.”
Thẩm Dao không ngừng cầu xin sự tha thứ, Diệp Văn là cây cổ thụ trong ngành biên kịch và viết văn, là một người kỳ cựu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Nếu như bị Diệp Văn nhắm vào thì chẳng phải sau này công ty của cô ta sẽ bị huỷ hay sao?
Diệp Văn cười khẩy: “Nếu cô muốn tôi không thông báo, vậy cũng được, tôi buộc cô và Thôi Thiên Tường hãy tự mình đến xin lỗi Du Ân, xem cô ấy có tha thứ cho mấy người hay không?
“Ngoài ra, tôi cũng cần phải nhìn thấy bức thư viết tay ăn năn của cô và Thôi Thiên Tường, như vậy mới chứng minh thành ý của mấy người”
“Cái gì?” Thẩm Dao nghiến răng: “Kêu tôi tự mình đến xin lỗi Du Ân ư?”
Cô ta không làm được!
Cô ta thực sự không làm được!
Làm vậy chi bằng kêu cô ta đi chết cho xong!
Bao nhiêu năm qua, cô ta vẫn luôn đứng cao hơn Du Ân, cô ta vẫn luôn cao quý hơn Du Ân trên mọi phương diện, sao cô ta có thể hạ giọng xin lỗi Du Ân được chứ? Còn phải xem sắc mặt cô có đồng ý tha thứ cho cô ta hay không nữa ư?
Diệp Văn lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, yêu cầu của tôi quá đáng lắm à?”
A
“Mấy người đã làm sai, đương nhiên sẽ bị trừng phạt. Cô đã sao chép bản thảo của Du Ân. thì cũng thôi đi, lại còn có ý đồ vu khống cô ấy sao chép của mấy người, chuyện này đối với một người mới vào nghề là tổn thương trí mạng, mấy người không xin lỗi thì coi có được không?”
Không đợi Thẩm Dao nói tiếp, Diệp Văn nói thêm: “Cô cũng có thể không cần phải xin lỗi, vậy cứ chờ tôi thông báo rộng rãi đi.”
Diệp Văn nói xong, chuẩn bị cúp máy, Thẩm Dao nghiến răng nói: “Được!”
“Tôi sẽ liên lạc với Du Ân tự mình đến xin lỗi, tôi cũng sẽ tự tay viết thư hối lỗi.” Thẩm Dao gằn từng tiếng một cách khó khăn: “Xin đừng nói ra chuyện của chúng tôi.”
Văn hóa Dao Trì của cô ta vừa mới được thành lập, không thể đột ngột rơi xuống đáy.
Cô ta tạm thời sẽ đồng ý với điều kiện của Diệp Văn, rồi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này sau.
“Được.” Diệp Văn cũng vui vẻ: “Vậy thì tôi sẽ cho cô ba ngày.”
“Ba ngày sau, tôi sẽ gọi điện cho Du Ân và hỏi cô ấy xem có hài lòng với lời xin lỗi của cô hay không” Diệp Văn để lại một câu rồi cúp máy.
Thẩm Dao tức giận đến mức quăng điện thoại vào tường, trợ lý bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền chạy vào hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì vậy?”
“Cút ra ngoài cho tôi.” Thẩm Dao hét lên.
Trợ lý sợ tới mức nhanh chóng đóng cửa chạy ra ngoài.
Thẩm Dao sắp phát điên, hễ nghĩ đến cảnh cô ta khép nép trước mặt Du Ân để nói lời xin lỗi là cô ta muốn điên lên mất.
Du Ân! Du Ân!
Tất cả đều tại con khốn đó, làm hại cô ta chẳng còn gì cả, làm hại cô ta mất hết mặt mũi.
Tại sao kế hoạch của con ngốc Phó Thiên Thiên kia lại thất bại?
Nếu thành công, có lẽ Du Ân đã bị hai người đàn ông đó hãm hiếp, đến lúc đó cô ta xem Phó Đình Viễn có cần Du Ân không, xem Phó Đình Viễn còn bảo vệ cô nữa hay không?
Nếu ngày hôm đó Du Ân xảy ra chuyện thì cô sẽ không có cơ hội tham gia vào buổi thi thử kịch bản của Diệp Văn, tất cả cơ hội đều là của cô ta và văn hoá Dao Trì!