Trong phòng khách sạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng cả đêm.
Sau nửa đêm, ba con Du Thế Quần đồng thời được đưa vào bệnh viện.
Du Thế Quần vì lớn tuổi không chịu nổi chuyện hành hạ lăn qua lăn lại, cho nên bị thương đến mức đời này cũng không thể động vào phụ nữ nữa, còn Du Tùng cũng không khá hơn chút nào, toàn thân đều là vết thương, mặt mũi bầm dập.
Một thời gian sau này, chắc cứ nhắc đến phụ nữ là anh ta sẽ có bóng ma tâm lý.
Ngoài ra, hai người bọn họ tạm thời cũng không thể tác oai tác quái nữa, bởi vì bọn họ cần tĩnh dưỡng thân thể tại bệnh viện, khoản tiền mới lấy được từ chỗ Đồng Văn Huệ, tất cả đều tiêu hết tại bệnh viện rồi.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Văn sẽ tàn nhẫn như vậy, suýt chút nữa là muốn mạng của bọn họ rồi.
Giải quyết xong ba con Du Thế Quần, Diệp Văn lên đường đến Giang Thành.
Biết được Du Ân chuyển nhà, ông liền nghĩ đến thăm Du Ân, vốn định đi cùng Thư Ninh, nhưng bởi vì ông nhất thời phải đi giải quyết hai ba con Du Thế Quần, cho nên không thể để Thư Ninh đi theo, đỡ làm bẩn mắt bà.
Ba con Du Thế Quần rơi vào tình cảnh thê thảm, bên kia Phó Đình Viễn nhanh chóng biết được, sau khi biết được chuyện này là do Diệp Văn làm, Phó Đình Viễn hơi nhíu mày.
Không ngờ Diệp Văn còn có một mặt độc ác như thế, thủ đoạn ăn miếng trả miếng này, có thể còn ác hơn ba con Du Thế Quần nhiều.
Biết rõ chuyện này, Phó Đình Viễn đương nhiên cũng biết giao dịch của mẹ mình và ba con Du Thế Quần.
Nghe Chu Nam báo cáo xong mọi chuyện, chiếc bút máy ký tên trong tay Phó Đình Viễn bị anh tức giận bẻ làm đôi, chứng tỏ anh đang tức giận đến cùng cực.
Phó Đình Viễn không ngờ mẹ mình lại sai ba con Du Thể Quần đến quấy rối Du Ân, Phó Đình Viễn cho rằng trải qua chuyện của Phó Thiến Thiến, mẹ anh và cả Phó Thiên Thiên sẽ tỉnh táo lại.
Anh không cầu bọn họ sẽ thích Du Ân, nhưng anh không nghĩ tới mẹ anh vẫn cố chấp không tha.
Có điều, từ hành vi của Phó Thiến Thiến anh cũng nên biết, nếu mẹ anh là người hiểu chuyện, Phó Thiến Thiên sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy.
Nếu hôm nay người làm chuyện này là người khác, anh đã ra tay đối phó từ lâu, nhưng đó là mẹ ruột của anh...
Phó Đình Viễn nắm chặt hai nửa chiếc bút gãy ở trong tay, trầm ngâm hồi lâu, rồi đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi.
Đến giờ cơm trưa, Phó Đình Viễn xuất hiện tại nhà họ Phó, cũng chính là nơi của Đồng Văn Huệ và Phó Thiển Thiến, Phó Giang trở về mấy ngày qua cũng đều ở nơi này.
Theo lý thì Phó Giang sẽ không trở về ở đây, nhưng lần này bởi vì Phó Thiến Thiến gặp chuyện không may, cô ta khóc cầu xin Phó Giang, cho nên Phó Giang mới ở lại đây.
Phó Giang và Đồng Văn Huệ đã không còn tình cảm vợ chồng từ lâu, bọn họ duy trì mối quan hệ này đơn giản là vì không muốn gây náo loạn quá lớn, ngoài ra còn ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Phó.
Vì sao quanh năm Phó Giang sống ở nước ngoài, chính là vì ở nước ngoài ông ta có thể ở bên phụ nữ tiêu dao tự tại, còn ở trong nước mà bị chụp được thì xong đời luôn.
Có điều lúc Phó Đình Viễn về đến nhà, Phó Giang đã đang kéo va li xuống lầu, Đồng Văn Huệ thấy thế thì kinh ngạc hỏi: "Ông đi luôn hả?"
"Ừm." Sau khi Phó Giang nói xong thì cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn một cái.
Ông ta vừa mới nhận được điện thoại, người phụ nữ ở nước ngoài của ông ta xảy ra chút chuyện, ông ta nhất định phải trở về.
Mà chuyện ngoài ý muốn này, nhất định là do đứa con tốt Phó Đình Viễn của ông ta làm, chính là muốn tiễn ông ta đi.
Trong khoảng thời gian ông ta trở về thường xuyên gặp mặt Thẩm Thanh Sơn, không ít lần bàn bạc với Thẩm Thanh Sơn xem làm sao để đối phó với Diệp Văn và Du Ân kia, nếu không tại vì Diệp Văn có bối cảnh lớn, lúc này bọn họ đã sớm giải quyết xong Diệp Văn rồi.
Mà chính bởi vì không có cách nào xuống tay với Diệp Văn, cho nên bọn họ mới bàn bạc chuyển mục tiêu lên Du Ân.