Chu Dật vốn muốn kính rượu Du Ân, Phó Đình Viễn thì lại uống mất rượu của Du Ân, chỉ còn lại mình cậu ở đằng đó, chẳng lẽ không xấu hổ sao?
Du Ân cũng rất xấu hổ, Phó Đình Viễn thật sự quá đáng giận.
May mà Tống Nghênh đúng lúc đứng lên, cười nói với Chu Dật: "Chị uống với cậu một ly."
Giọng điệu Tống Nghênh vô cùng thân thiết lại còn tự xưng là chị, khiến cho Hứa Hàng ở bên thiếu chút nữa phun hết ngụm rượu trong miệng, anh ta không vui nhìn về phía Tống Nghênh, chỉ thấy lúc này cô ta đã chạm ly với Chu Dật rồi.
Chu Dật mượn cái bậc thang Tống Nghênh cho để đi xuống, cực kì cảm kích nhìn Tống Nghênh một cái, Tống Nghênh đáp lại cậu một nụ cười.
Hình ảnh hai người tương tác qua lại, ở trong mắt Hứa Hàng thì chính là bọn họ đang liếc mắt đưa tình.
Sau đó Du Ân không uống rượu nữa, bởi vì cô không muốn dùng lại cái ly mà Phó Đình Viễn đã dùng qua, nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, cô thật sự muốn hát ly rượu vào mặt anh, ai bảo anh bất lịch sự thế.
Tô Ngưng và Du Ân ngồi cùng nhau, cô ấy ghé đầu đến nhỏ giọng nói với Du Ân: "Tớ có dự cảm, sếp Phó cùng với mấy người bạn của anh ấy, đều là cái số của vợ còng lưng."
"Cậu nhìn Hứa Hàng đi, cái vẻ kia chỉ hận không thể tháo Tống Nghênh thành tám mảnh, hiển nhiên là dùng sai cách rồi, có cô gái nào lại thích bị đối xử như thế đâu? Hơn nữa tớ thấy cho dù anh ta có thật lòng theo đuổi người ta thì bác sĩ Tống cũng chưa chắc sẽ ở bên anh ta."
"Còn về sếp Dịch ấy mà, hiện tại anh ta càng lúc càng bất cần đời, ngày sau ắt sẽ phải trả cái giá thật đắt."
Du Ân thấp giọng nói: "Cậu thành chuyên gia tình cảm từ khi nào thế?"
Tô Ngưng vẫn lấy cái lý do thoái thác kia: "Đóng nhiều phim tình cảm là sẽ có thể tự hiểu ra nhiều đạo lý trong đó."
Xuất đạo đã nhiều năm, cô ấy diễn đủ loại nhân vật đa dạng màu sắc, mỗi kiểu người đều có vận mệnh riêng của mình, người ta thường nói vở kịch như cuộc đời mỗi người, đời người như vở kịch, mỗi lần thay đổi một vai diễn, cũng để lại cho cô ấy rất nhiều suy ngẫm, thấu hiểu.
Du Ân khe khẽ thở dài: "Hứa Hàng quả thật là dùng sai cách rồi."
Nếu Hứa Hàng thật sự vẫn nhớ nhung Tống Nghênh thì dùng cách thức nhằm vào Tống Nghênh khắp nơi này tuyệt đối không được.
Tô Ngưng gật đầu nói: "Về phương diện này Hứa Hàng còn không bằng cả Phó Đình Viễn, ít ra sau khi nhìn rõ tâm ý của bản thân thì hiện tại Phó Đình Viễn đã thật lòng theo đuổi cậu, níu kéo cậu."
Một đám người vui chơi giải trí đến đêm khuya, sau cùng người tỉnh táo chỉ có Du Ân, Phó Đình Viễn cũng còn ổn.
Chu Dật thì bị người đại diện phái xe tới đón đi, Chu Mi và Tống Nghênh thì gọi người lái xe thay.
Hứa Hàng say bí tỉ dứt khoát làm tổ trên ghế sofa của Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chị vốn cũng muốn ngủ lại nơi này của Phó Đình Viễn, nhưng anh ta nhìn Chu Mi gọi tài xế, vì thế đành đứng dậy nói muốn đi cùng Chu Mi.
Tô Ngưng thì say nên bị Du Ân đưa về nhà mình ở bên cạnh, Phó Đình Viễn nhìn bóng lưng Du Ân đỡ Tô Ngưng rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại, anh giơ tay ra sức day day trán.
Từ khi anh uống ly rượu kia của cô, cô đã không nói với anh lấy một câu.
Giận rồi.
Anh thật đúng là số khổ mà.
Không muốn để Du Ân uống ly rượu bia với Chu Dật, không muốn nhìn thấy cô và Chu Dật có tương tác qua lại gì với nhau, nên anh mới nhất thời xúc động trực tiếp cướp ly rượu của cô mà uống.
Hiện tại thì hay rồi, anh phải trả giá thật nhiều cho sự kích động bồng bột của mình ban nãy.
Phó Đình Viễn đau đầu trở về nhà, nghĩ xem ngày mai mình phải đi dỗ người ta kiểu gì.
Buổi sáng hôm sau, Phó Đình Viễn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài đi làm, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy có nhân viên mở cửa xe tải dừng trước cửa nhà của Du Ân, trên xe tải là vài gốc xanh trồng trong nhà.
Du Ân đang đứng ở cửa cúi đầu ký nhận, sườn mặt trắng trong thuần khiết lại dịu dàng, Phó Đình Viễn đi tới hỏi: "Ai tặng thế?"