Thấy Du Ân không nói gì, anh lại sắp tới cắn mạnh lên môi cô rồi tiếp tục truy hỏi: "Hai người có làm thế này không?"
Du Ân bị anh ép đến mức phát khóc, hoàn toàn không nói nên lời.
Ánh sáng trong mắt Phó Đình Viễn ngày càng ảm đạm, anh ghé vào tai cô nói: "Du Ân, em đừng ép tôi, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì."
Nói xong, anh lại ấn cô vào tường rồi hôn cô lần nữa.
Cô đừng nên kích thích anh, cũng đừng nên chọc giận anh nữa, bằng không chuyện anh muốn làm không chỉ là hôn cô như thế này.
Du Ân tức đến mức giơ tay đánh, véo, cào cấu anh.
Rõ ràng anh đang bắt nạt, chiếm tiện nghi của cô mà còn uy hiếp cô nữa.
Không biết hai người đã quấn lấy nhau bao lâu, mà Du Ân chỉ biết quần áo trên người cô đều rối tung lên, nếu không phải điện thoại cô bỗng đổ chuông thì cô không biết Phó Đình Viễn còn muốn làm gì cô nữa.
Ánh mắt Phó Đình Viễn thâm trầm, hơi thở dồn dập, nghiến răng nói: "Du Ân, tốt nhất là em đừng để cho tôi biết em và Chung Văn Thành đang ở bên nhau là lừa gạt tôi, bằng không tôi sẽ cho em thấy tôi tính sổ với hai người như thế nào!"
Du Ân vừa sợ vừa giận, bỗng đẩy anh ra, rồi chạy tới cầm điện thoại của mình lên lao vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa lại.
Là Diệp Văn gọi tới, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn đang ở bên ngoài, cô hít sâu mấy lần để bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó vội vàng nghe máy.
Trong điện thoại Diệp Văn ân cần hỏi han Du Ân: "Mấy người nhà họ Phó đã rời đi chưa?"
Diệp Văn ghét bỏ vợ chồng Phó Giang nên gọi thẳng là họ Phó luôn, thậm chí còn chẳng muốn cho bọn họ một cái xưng hô.
Du Ân thành thật trả lời: "Dạ, sau khi chú cúp điện thoại thì bọn họ cũng đi luôn. Hình như bọn họ cũng biết bọn họ không thể chọc nổi nhà họ Diệp."
Mặc dù trước khi rời đi Đồng Văn Huệ đã điên cuồng bôi nhọ có một trận, nhưng đó là biểu hiện Đồng Văn Huệ đang tức đến nổ phổi.
Vì biết mình không thể chọc nổi nhà họ Diệp, biết mình không thể chống lại nhà họ Diệp, nên bà ta mới tức đến nổ phổi, thẹn quá hóa giận.
“Vậy thì tốt.” Diệp Văn lại nói: “Lúc nãy chủ cũng đã nhờ người khác để ý chuyện cháu kiện Phó Thiến Thiến rồi, chắc chắn bọn họ không thể giở trò gì được.”
Du Ân khẽ cảm ơn, Diệp Văn nói: "Chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn. Cháu vốn là người chiếm được lý lẽ, nên tà không bao giờ thắng chính.”
Diệp Văn nói tiếp: "Chú vốn có ấn tượng rất tốt về Phó Đình Viễn, nhưng không ngờ cậu ta lại có một cô em gái xấu xa và một cặp bố mẹ nhân phẩm tồi tệ như vậy. Bây giờ xem ra cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao!"
"Nếu cậu ta là người tốt thì tại sao cháu lại ly hôn với cậu ta cơ chứ?"
Diệp Văn mà ghét ai là ghét cả tông chi họ hàng, ngay cả Phó Đình Viễn cũng trở nên chán ghét.
Du Ân mở miệng định nói giúp điều gì đó cho Phó Đình Viễn, nhưng nhớ lại hành vi lỗ mãng của anh đối với mình ban nãy, nên cuối cùng không nói một câu nào thay anh.
Cô cứ để anh bị Diệp Văn ghét bỏ là được, anh không biết xấu hổ như vậy, tốt nhất là để mọi người đều ghét bỏ anh!
Trên thực tế, nhân phẩm của Phó Đình Viễn cũng không đến nỗi tệ.
Lúc trước anh đối xử không tốt với cô chẳng qua là vì anh không yêu cô mà thôi.
Còn bây giờ chí ít là anh vẫn phân biệt được đúng sai, có đường giới hạn và nhân tính chứ không giống như Phó Giang và Đồng Văn Huệ.
Nhắc đến Phó Đình Viễn, Diệp Văn lại hỏi: "Đúng rồi, người cháu muốn kiện là em gái cậu ta, vậy thái độ cậu ta thế nào?"
Lần này Du Ân đã trả lời thành thật: "Anh ấy ủng hộ cháu đi theo con đường hợp pháp..."
“Ha ha, cậu ta đúng là vì đại nghĩa không quản người thân.” Diệp Văn tức giận nói.
Trở lại chuyện chính, Diệp Văn rất cảm khái nói: "Thật ra chú rất vui khi cháu có thể đồng ý làm con gái nuôi của chú, chú còn tưởng lời đề nghị của chú qua đường đột, nhưng lúc cháu đồng ý, chú cũng không biết mình bị gì nữa, mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn."
"Du Ân, sau này cháu chính là người của nhà họ Diệp chúng ta."
Câu nói cuối cùng của Diệp Văn đã khiến Du Ân không cầm được nước mắt.