Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: “Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”
“Lão Phó!”
“Chung Văn Thành!”
Dịch Thận Chi hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức giận và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.
Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt
khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ẩu đả lẫn nhau.
Dịch Thận Chi nhìn dáng vẻ Phó Đình Viễn đang vung nắm đấm với một đôi mắt đỏ ngầu thì không khỏi chậc chậc lưỡi.
Anh ta đã quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Phó
Đình Viễn thô lỗ như thế.
Họ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không phải là không có người chọc tức họ, nhưng họ luôn dùng một cách “tao nhã” là bí mật trừng phạt đối phương, còn chuyện đấu võ kiểu này thì đây là lần đầu tiên Dịch Thận Chi nhìn thấy Phó Đình Viễn làm.
Còn Chung Văn Thành lại càng không phải là người thích đánh nhau, anh ấy đã gia nhập làng giải trí nhiều năm và luôn nổi tiếng là người dễ gần hiền lành. Hơn nữa tuổi đời và sự từng trải của anh ấy khiến những con người và những chuyện bình thường không thể chọc giận được anh ấy.
Nhưng chuyện xảy ra với Du Ân hôm nay thực sự khiến anh ấy không đánh không thoải mái.
Buổi sáng khi gọi điện cho Du Ân, anh ấy nghe thấy giọng điệu của Du Ân có gì đó bất thường, sau khi cúp máy, anh ấy đã cho người đi điều tra thì biết được thì ra Du Ân đã bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, còn suýt bị hai người đàn ông làm hại.
Chung Văn Thành tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lập tức mua vé máy bay sớm nhất rồi vội vã trở về.
Đi đường mệt mỏi nhưng anh ấy vội vã chạy đến nhà Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân bị sốt đến mức hai má đỏ bừng, lảo đảo xuất hiện trước mặt mình thì Chung Văn Thành chỉ muốn giết người ngay.
Vì vậy, không cần nghĩ cũng biết khi thấy Phó Đình Viễn không được hoan nghênh lại xuất hiện trong phòng bệnh thì anh ấy đã tức giận đến mức nào.
Anh ấy không quan tâm thân phận của Phó Đình Viễn là gì, cũng chẳng thèm quan tâm thần phận của chính mình, lại càng không nghĩ đến hậu quả mà chỉ muốn đánh người.
Hai người đánh nhau đến trời đất mù mịt, có cô y tá ở bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng động định đi vào kiểm tra nhưng bị Dịch Thận Chi khuyên quay về.
Vì thân phận của Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành, tốt hơn là không nên để ai biết chuyện này.
Trên giường bệnh Du Ân hấp háy mở mắt vì tiếng ồn do hai người đánh nhau quá lớn.
Dịch Thận Chi nhìn thấy đã kịp thời hét lên: “Đừng đánh nữa, Du Ân tỉnh rồi”
Ngay khi anh ta vừa hét lên, Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành nhanh chóng dừng lại, những sắc mặt của họ đều hằm hằm, dáng vẻ cũng vô cùng thảm hại.
Bộ quần áo vốn dĩ đẹp đẽ chỉnh tề đã bị xé toạc đến mức không thể tưởng tượng nổi, biến dạng và rách nát.
Đôi má của Chung Văn Thành bị thương, còn miệng của Phó Đình Viễn thì bị tím bầm.
Đương nhiên, Chung Văn Thành không quan tâm đến chuyện này, anh ấy lao đến bên giường bệnh của Du Ân, cúi đầu nhìn cô hỏi: “Thấy sao hả? Có muốn uống nước không?”
Du Ân vẫn đang bị sốt cao và còn rất yếu.
Nhưng khi nhìn thấy đôi má thâm tím và quần áo tóc tại của anh ấy lộn xộn thì vô cùng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Anh...” Du Ân không biết phải nói gì.
Chung Văn Thành đang... đánh nhau với ai ư?
Nhận thấy được bầu không khí trong phòng không đúng, Du Ân khó khăn quay đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy trên trán Phó Đình Viễn quấn đầy bằng gạc, khóe miệng bầm tím.
Du Ân phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không phải hai người này đã đánh nhau một trận đó chứ?