Du Ân có chút đau đầu, ngồi trong quán cà phê lại chế cà phê của người ta, đang thiếu đánh sao?
Nhưng cô vẫn lễ phép nói câu cảm ơn, sau đó lấy máy tính ra để lên kế hoạch làm việc.
Đây cũng như một cách để di rời sự chú ý, bởi vì ánh mắt của Phó Đình Viễn ở phía đối diện dường như đang dùng trên mặt cô.
Cô nhìn vào máy tính một hồi để giả bộ bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng không chịu được nữa, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"
"Không có." Phó Đình Viễn nói xong cũng quay mặt đi.
Phó Đình Viễn không muốn thừa nhận rằng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô là vì anh đã không gặp cô nhiều ngày nên muốn ngắm có nhiều hơn.
Từ lúc cô nhập viện sau đó anh đánh nhau với Chung Văn Thành cho đến giờ mới gặp lại.
Anh biết Chung Văn Thành đã về quê, không còn ở bên cô nhưng anh vẫn không đi tìm cô, vì anh sợ cô vì chuyện của Phó Thiên Thiên mà chán ghét anh.
Gần đây anh cảm thấy có chút đồng cảm, cũng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao khi đó cô không kiên trì tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với anh.
Một người luôn bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt, lâu ngày sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ là Phó Đình Viễn không ngờ lúc chưa thấy vẫn cảm thấy bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy thì không thể rời mắt.
Thực ra trước kia anh đã biết Du Ân rất xinh đẹp.
Nếu không đẹp thì anh sẽ không dung túng cho cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy.
Đàn ông đa phần đều giống nhau, sẽ luôn nhìn mặt trước.
Thấy anh quay đi chỗ khác, Du Ân cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cô nhìn xuống màn hình máy tính tiếp tục viết kịch bản "Truyền thuyết Dung Phi".
Tiến độ của cô rất nhanh, kịch bản đã viết được hơn một nửa.
Nhưng cô biết mình còn rất nhiều việc cần phải làm nên cố gắng viết thật nhanh.
Phó Đình Viễn ngồi đối diện lại đặt tầm mắt của mình lên khuôn mặt cô, nhìn từ góc độ của anh, vừa lúc nhìn thấy sống mũi hếch của cô, hàng mi thanh mảnh, đường nét khuôn mặt và khí chất toát ra từ trên người khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình.
Phó Đình Viễn thỉnh thoảng lại liếc nhìn người trước mặt, yên lặng uống hết tách cà phê.
Hôm nay anh đã thực sự hiểu được thế nào là đẹp.
Sau khi thông báo lên máy bay vang lên, Du Ân vội vàng thu dọn máy tính, đẩy vali và rời khỏi quán cà phê cùng Phó Đình Viễn.
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, tay Du Ân chợt nhẹ bẫng, hóa ra là vì Phó Đình Viễn đã cầm chiếc túi trên tay cô.
Mỗi khi ra ngoài cô thường thích dùng một chiếc túi lớn, bởi vì nó có thể để máy tính, để thêm được một số vật dụng nhỏ thường dùng, trọng lượng cũng khá nặng nên khi đeo cũng khiến vai hơi đau.
Chỉ là Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn sẽ giúp cô xách túi, sau một hồi sững sờ, Phó Đình Viễn đã cầm lấy chiếc vali mà cô đang đẩy trên tay.
Vì vậy mà hai tay Du Ân trống trơn, trong khi Phó Đình Viễn một tay đẩy vali của hai người họ và tay kia xách túi lớn của cô.
Du Ân tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo: "Cái đó, để tôi tự mình xách..."
Một người cao quý như Phó Đình Viễn giúp cô cầm túi xách và vali khiến cô sợ mình sẽ giảm tuổi thọ.
Phó Đình Viễn không để ý tới cô, nhấc đôi chân dài đi về phía cửa lên máy bay.
Du Ân cũng không muốn khiến mọi người chú ý nên chỉ có thể để anh giúp mình xách đồ.
Cũng may là vì là đi công tác ngắn ngày nên cả hai đều mang theo vali nhỏ gọn nhẹ, nếu không Du Ân cũng không dám làm phiền anh.