Song song lúc đó, Phó Đình Viễn vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại với Phó Thiến Thiến.
Đã biết chỗ hiện giờ bọn Phó Thiến Thiến đang ở, tâm trạng anh mới có thể bình tĩnh vài phần. Phó Đình Viễn nén lửa giận, cố gắng khuyên Phó Thiến Thiến hãy quay đầu là bờ: “Thiên Thiến, em biết việc một khi Du Ân bị người khác chạm vào có ý nghĩa gì không?”
“Nó có nghĩa là em xúi giục người khác phạm tội. Đến chừng đó em cũng không cần ra nước ngoài nữa, mà sẽ vào thẳng nhà giam”
Lời này của Phó Đình Viễn cũng không phải uy hiếp dọa dẫm, bởi vì hành vi bây giờ của Phó Thiến Thiến đã cấu thành hành vi phạm tội. Nếu cô ta dừng lại kịp thời, nói không chừng sẽ có cơ hội được xử nhẹ.
Nhưng Phó Thiên Thiên nghe anh nói vậy thì đã muốn phát điên, cô ta không thể tin nổi, hỏi ngược lại: “Anh, anh muốn đưa em vào tù á? Vì một người ngoài như Du Ân, anh lại muốn đưa em vào tù hay sao?”
“Em là em gái ruột của anh đấy!”
Phó Đình Viễn bình tĩnh vặn lại: “Không thì em muốn thế nào?”
Phó Thiến Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn anh bảo vệ em, muốn anh dùng Giang Kính Hàn biện hộ cho em, muốn anh bảo vệ để em không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Thế lực nhà họ Phó chúng ta bây giờ mạnh như thế, loại người không có bối cảnh gì như Du Ân vốn dĩ không đấu lại chúng ta, điều kiện đầu tiên là anh phải đứng về phía em!” Sau khi Phó Thiến Thiến nói lời này lại rống lên: “Anh, anh chọn đi! Anh chọn đứng về phía em hay là đứng về phía Du Ân?”
Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy Phó Thiến Thiên là đồ tâm thần. Anh không cần suy nghĩ mà chắc chắn sẽ đứng về phía Du Ân. Cho dù không có tư tình thì anh cũng sẽ đứng về phía cô.
Sao anh có thể giúp em gái ruột của mình làm ra chuyện phạm tội trái pháp luật như thế? Tam quan của anh vẫn không bất chính như vậy.
Đấy còn chưa nói bây giờ anh đối với Du Ân là tình còn chưa dứt. Anh vốn tính đợi buổi ký tặng của Diệp Văn kết thúc sẽ tìm Du Ân nói chuyện, bày tỏ tâm ý của mình với cô một chút. Ai ngờ lại bị Phó Thiến Thiến làm rối tung.
Bây giờ anh còn có cả ý nghĩ bóp chết Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến là em gái anh, có thể tưởng tượng được sau khi Du Ân bị Phó Thiến Thiến đối xử như thế sẽ thêm ghét bỏ anh, thậm chí có thể sẽ hận anh nữa.
Nếu Phó Thiên Thiên thực sự tìm đàn ông tới đối xử với Du Ân như thế. Vậy đời này anh và Du Ân thật sự sẽ là không thể nào.
Nghĩ tới những thứ này, Phó Đình Viễn trong trạng thái lửa giận bốc ngàn ngụt liền cảm thấy trong môi miệng trào ra vị máu tanh.
Bị tức đến ói máu, có lẽ chính là cảm giác của anh bây giờ.
Nhưng Phó Thiến Thiến ở đầu dây kia cứ léo nhéo không ngừng: “Sao anh không nói gì hết? Anh!!!”
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu, như không xảy ra chuyện gì mà tránh được sự truy hỏi của Phó Thiến Thiến: "Du Ân đâu? Anh có lời muốn nói với cô ấy."
Về đàm phán, mười Phó Thiên Thiên cũng không phải là đối thủ của anh.
Bây giờ anh phải liều mạng đuổi đến kho hàng, sau đó còn phải ổn định Phó Thiến Thiến, để Phó Thiến Thiến không mất khống chế mà làm gì Du Ân.
"Cô ta?" Phó Thiến Thiên cười khẩy ở trong điện thoại. "Đang bị buộc vào ghế tức giận trợn mắt nhìn em à?"
"Chát... Phó Đình Viễn vừa định nói gì, trong ống nghe bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang dội, tim của anh thắt chặt theo.
Phó Thiên Thiên nói Du Ân bị buộc lại, cho nên tiếng vang này nhất định là Phó Thiến Thiến đánh vào mặt Du Ân.
Tay cầm tay lái của Phó Đình Viễn siết chặt, cái tát này của Phó Thiên Thiên như thể đánh vào mặt anh, làm cho anh đau rát.
Cũng làm cho anh tự trách và hối hận sâu sắc, nếu ban đầu anh đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, che chở cho cô, tôn trọng cô hơn, Phó Thiên Thiên sẽ không đến nỗi phách lối như bây giờ, dám tùy tiện tát Du Ân.
Bây giờ Phó Đình Viễn nhớ đến những chuyện này, bỗng nhiên anh có thể hiểu tại sao Du Ân phải ly dị với anh.
"Phó Thiển Thiến, cô chỉ có chút khả năng này thôi à, trừ ỷ thế hiếp người, cô còn biết làm gì?" Lúc này, giọng Du Ân vang lên ở trong điện thoại, tỉnh táo và bình tĩnh, lòng Phó Đình Viễn thắt lại lần nữa.