Điều cô không muốn nhất chính là tỏ ra yếu đuối và chật vật trước mặt Phó Đình Viễn, cô theo bản năng cảm thấy anh sẽ cười nhạo sự thê thảm của cô bằng dáng vẻ và thần thái kiêu ngạo ấy của anh.
Phó Đình Viễn duỗi đôi chân dài tới chắn trước cửa: “Du Ân!”
Phó Đình Viễn liếc thầy cô vừa mới khóc xong, hơn nữa còn khóc rất nhiều.
Dáng vẻ một mình khóc rồi một mình chịu đựng của cô khiến anh đau lòng không nói nên lời.
“Thật xin lỗi.”
“Em đánh tôi đi, hoặc mắng tôi cũng được.”
“Tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể đền bù những tổn thương đã gây ra cho
em."
Phó Đình Viễn vừa cản trước cửa, vừa áy náy nói như thế.
Du Ân đùa cợt nói: “Không cần đền bù, chỉ cần sau này chúng ta cứ duy trì mối quan hệ xa lạ không thể xa lạ hơn là được.”
Tất cả những chuyện không chịu nổi cô gặp phải đều do anh gây ra cho cô.
Sau khi lời nói này của cô phát ra, một đôi mắt u ám của Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm.
Từ trước đến giờ khí thế trên người anh luôn mạnh mẽ, Du Ân sao có thể chịu được ánh mắt như thế của anh, cũng không đóng cửa, xoay người lập tức muốn chạy trốn.
Phó Đình Viễn kéo cô trở lại, lại giải thích từng câu từng chữ: “Du Ân, mấy lời tôi nói ở kho hàng lần trước, là nghiêm túc.”
Anh thừa nhận yêu cô ngay trước mặt Phó Thiến Thiên và những người khác.
Bây giờ cô nói bọn họ giữ mối quan hệ xa lại, sao anh có thể làm được.
Du Ân không chút khách sáo trả lời anh một câu: “Tôi cũng đã nói, tôi không lạ gì.”
Phó Đình Viễn bị cô làm cho nghẹn sắc mặt trầm xuống mấy phần, Du Ân cho là với tính cách của anh chắc hẳn anh sẽ nổi giận. Dù sao anh kiêu ngạo như thế, lại nhiều lần bị cô từ chối, chắc chắn anh sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Du Ân cho là Phó Đình Viễn sẽ hất cô ra, sau đó tức giận rời đi.
Như thế cũng tốt, anh sẽ không tiếp tục tới tìm cô nữa.
Kết quả, Phó Đình Viễn trợn mắt nhìn cô nửa ngày, chỉ rũ mắt xuống đưa thức ăn cho cô: “Ăn cơm đi.”
Du Ân vừa định mở miệng từ chối, lại nghe thấy anh nói: “Hoặc là em cầm lấy rồi ăn cho đàng hoàng, hoặc là tôi vào đút em ăn.”
Du Ân không nghĩ ngợi lập tức chọn cái trước, nhận lấy thức ăn từ trong tay anh rồi lập tức lạnh lùng đóng cửa lại.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị mà lại bị nhốt ngoài cửa, Phó Đình Viễn cũng chỉ có thể nén giận, xoay người rời đi.
Bây giờ cảm xúc của Du Ân không yên, ấn tượng đối với anh lại cực kỳ kém, nếu anh vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô sẽ chỉ khiến cô cảm thấy chán ghét hơn mà thôi.
Kiểu chuyện có sách lược thế này, thân là một ông lớn trong giới kinh doanh như anh phải là người biết làm thế nào để sử dụng nhất.
Sau khi xuống lầu và ngồi vào xe của mình, chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi cho Giang Kính Hàn: “Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của Du Ân cho cậu, cậu gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy muốn tố cáo Phó Thiên Thiển, cậu làm luật sư cho cô ấy đi.”
Giang Kính Hàn và Hứa Hàng đã biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay từ miệng Dịch Thận Chi, cho nên Giang Kính Hàn thở dài nói: “Từ trước đến giờ cũng chỉ có người khác đến tìm tôi để giúp bọn họ khởi kiện, không ngờ tôi cũng có ngày tự tìm đến tận cửa.”
Hơn nữa Giang Kính Hàn cũng có thể chắc chắn, cho dù anh ta có chút hành động tìm tới cửa, Du Ân cũng chưa chắc nhờ tới anh ta.
Phó Đình Viễn chê cười nói: “Nhờ cậu giúp một chút, sao cậu lại nói nhảm nhiều như thế?”
Giang Kính Hàn: “...”
Đây là thái độ nhờ người khác làm việc của anh sao?
Giang Kính Hàn lại chế nhạo Phó Đình Viễn: “Cậu đúng là đại nghĩa diệt môn, nhưng người em gái kia của cậu cũng đúng là nên được dạy dỗ một chút rồi.”
Mấy người Giang Kính Hàn và Dịch Thận Chi vẫn luôn cảm thấy không hiểu, Phó Đình Viễn và Phó Thiển Thiển đều từ một ba một mẹ sinh ra, nhưng sao tính cách của hai người lại khác xa như thế.