Phó Đình Viễn là con của trời, Phó Thiên Thiên thì như cặn bã, học tập cũng không xong, phẩm chất cũng không tốt.
Giang Kính Hàn nói xong lại thở dài: “Chắc chắn Du Ân sẽ không cần đến tôi, hơn nữa bây giờ cô ấy lại có bạn trai là ảnh đế nổi tiếng, chắc chắn Chung Văn Thành sẽ tìm cho cô một luật sư giỏi”
Trong lòng Phó Đình Viễn vô cùng buồn phiền, Giang Kính Hàn đúng là không biết cái nào nên nói cái nào không nên nói.
Anh ta đúng là luôn đạp đổ anh em, cả ngày cứ luôn cười nhạo anh.
“Cho dù cô ấy có cần hay không, cậu cứ gọi điện thoại cho cô ấy trước đi.” ít nhất tâm ý của anh đã được đưa đến.
Giang Kính Hàn kêu: “Được, được, tôi biết rồi”
Hai người vừa định cúp điện thoại, Phó Đình Viễn đã nghe thấy bên phía Giang Kính Hàn truyền tới tiếng gầm và tiếng thở hổn hển của người phụ nữ: “Giang Kính Hàn, có phải anh lại lén hút thuốc lá ở nhà không?”
Cô gái lại hừ lạnh nói: “Phiền chết đi được, lát nữa anh sang phòng khách ngủ một mình đi, cho tới khi mùi thuốc lá trên người tản đi hết!”
Giang Kính Hàn thân là luật sư giỏi mồm mép tranh cãi, toàn bộ quá trình lúc này đều yên lặng như gà, chẳng có câu phản bác nào.
Phó Đình Viễn nghe đến đây không nhịn được bật cười, lần này đến phiên anh không chút
khách sáo cười nhạo Giang Kính Hàn: “Luật sư Giang, ngay cả hút thuốc ở nhà cũng không dám, thế mà ngày nào cậu cũng nói mình hạnh phúc thế nào trước mặt chúng tôi?”
Ngày thường, mỗi khi bọn họ hẹn Giang Kính Hàn ra ngoài uống rượu, Giang Kính Hàn rất ít di.
Vừa gọi tới anh ta đã nói phải ở nhà với VỢ, miệng lúc nào cũng không thể rời khỏi VỢ anh ta, đủ loại tình cảm, hạnh phúc.
Khiến cho lần nào Dịch Thận Chi cũng châm chọc anh ta, show ân ái sẽ chết sớm.
Sau khi Giang Kính Hàn bị Phó Đình Viễn cười nhạo, trái lại cũng không phiền: “Cô ấy không cho tôi hút thuốc là vì sức khoẻ của tôi”
Phó Đình Viễn vạch trần anh ta: “Cậu chắc chắn không phải bởi vì người ta ghét mùi thuốc lá?"
Giang Kính Hàn cố gắng tranh cãi: “Sao cô ấy lại ghét mùi thuốc lá? Mùi thuốc là nơi có hương vị đàn ông nhất trên người một người đàn ông.”
Phó Đình Viễn Tười để ý đến anh ta: “Cậu là luật sư, tôi không nói lại cậu, chúc cậu hạnh phúc, cúp đây.”
Sau khi Phó Đình Viễn cúp máy, lúc này mới lái xe rời khỏi chỗ ở của Du Ân, lúc đi được nửa đường, anh như nhớ tới chuyện gì đó, gọi điện thoại cho Chu Nam: “Điều tra giúp tôi một chút, khi nào Diệp Văn rời khỏi Giang Thành, nếu như có thể giúp tôi giữ ông ấy ở lại thêm một ngày”
Hôm nay Du Ân không gặp được Diệp Văn, chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nếu như có thể, anh muốn vận dụng sức lực của mình, giúp cô đền bù những tiếc nuối này.
“Được.” Sau khi nhận lệnh, Chu Nam liên lạc ngay.
Phó Đình Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Chu Nam, ông cụ đã gọi điện thoại tới.
“Mẹ cháu bây giờ đang làm loạn ở chỗ ông, cháu có thời gian thì tới xem một chút đi” Trong điện thoại ông cụ nói thế.
Phó Đình Viễn nhíu mày đồng ý: “Được.”