Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Anh thẳng thắn thừa nhận lúc trước thỏa hiệp là vì vẻ đẹp của cô khiến Du Ân không biết nên vui hay nên buồn.

 

Cô trừng mắt nhìn anh, nhếch mép cười khẩy: "Đàn ông ấy mà, haha, có ai mà không háo sắc."

 

Đối mặt với sự mỉa mai của cô, Phó Đình Viễn không khó chịu, ngược lại còn cười trước sự tức giận của cô.

 

Anh nghiêm túc tranh luận với cô: "Tất cả cái gọi là nhất kiến chung tình, nói dễ nghe thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe chính là gặp sắc nảy lòng tham."

 

Sau khi nói xong, anh hỏi Du Ân: "Không phải em cũng như vậy sao? Không phải em nói em đã nhất kiến chung tình với tôi sao? Em thích tôi ở điểm nào?"

 

Không đợi Du Ân nói gì, anh đã đưa ra kết luận: "Không phải em cũng bị gương mặt của tôi mê hoặc sao?"

 

Lúc này Du Ân không biết nói gì, cô có chút thẹn quá hóa giận nhìn anh, bởi vì những gì anh nói dường như đều là sự thật.

 

Dù là đàn ông hay phụ nữ, lần đầu tiên gặp đã yêu một ai đó, chẳng phải chỉ là vì người ta đẹp sao?

 

“Phó Đình Viễn!” Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên từ phía sau Phó Đình Viễn: “Buông con bé ra!"

 

Sau khi Diệp Văn thay quần áo xong và đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy cảnh Phó Đình Viễn ôm Du Ân trong phòng vệ sinh, ông ấy tức giận gầm lên.

 

Đương nhiên Phó Đình Viễn cũng không thể tiếp tục ôm Du Ân, anh luyến tiếc buông Du Ân ra, Du Ân nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.

 

Ngoài cửa, Diệp Văn giơ ngón tay chỉ vào Phó Đình Viễn, nghiến răng cảnh cáo: "Cậu cách xa con bé ra một chút, giữ đúng khoảng cách với thân phận là chồng cũ của con bé."

 

Hàm ý là nếu đã ly hôn thì đừng có mà ôm ấp con gái tôi.

 

Phó Đình Viễn phải thừa nhận, Diệp Văn đúng là một nhà văn giỏi, hai chữ "chồng cũ" này thật khó nghe.

 

Nâng tay sửa lại áo vest có hơi nhăn của mình, anh đứng thẳng người nghiêm nghị nói: "Bác Diệp, hôm nay cháu đứng đây để chính thức thông báo cho bác một chuyện, cháu muốn theo đuổi Du Ân."

 

Diệp Văn không khách khí nói luôn: "Cậu nằm mơ đi."

 

Phó Đình Viễn cũng không giận, anh đã đoán trước được Diệp Văn sẽ có thái độ như thế này.

 

Nếu sau này anh có một đứa con gái bị người đàn ông khác bắt nạt, anh có thể trực tiếp đến xé xác nhà người đàn ông đó, Diệp Văn không làm gì anh cũng đã đủ lý trí rồi.

 

Vì vậy, thái độ của anh rất chân thành: "Cháu biết, trước đây cháu đã làm tổn thương cô ấy, nhưng bây giờ cháu đã biết mình sai, từ lúc chia xa với cô ấy, cháu mới thấy được sự quan trọng khi có cô ấy ở bên, cháu không thể sống mà không có cô ấy."

 

Diệp Văn không hề bị thuyết phục, ông ấy giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Có phải cậu muốn bây giờ đi khỏi đây luôn không?"

 

Phó Đình Viễn đành phải dừng chuyện này lại, lúc này anh chưa muốn đi, lát nữa anh còn muốn cùng Du Ân đối mặt với đám phóng viên đó.

 

Du Ân đang trang điểm trong nhà vệ sinh cũng nghe được những gì Phó Đình Viễn đã nói với Diệp Văn.

 

Cô thẫn thờ nhìn cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng trong gương, trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn không thể giải thích được.

 

Sau hơn một năm ly hôn, cô mới có được trái tim của người đàn ông mà cô từng yêu, như vậy có phải hơi muộn rồi không?

 

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt để xua đi những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi tâm trí, sau đó mở mắt và tiếp tục tập trung vào lông mày của mình.

 

Bây giờ mấy thứ tình yêu này đối với cô không quan trọng, điều quan trọng là gia đình và sự nghiệp của cô.

 

Sau khi Du Ân trang điểm xong, cả ba cùng nhau xuống lầu.

 

Dưới khách sạn có rất nhiều phóng viên vây quanh, tất cả đều đang chờ Diệp Văn và Du Ân xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK