Du Ân là một tác giả sáng tác, bình sinh ghét nhất là sao chép.
Nhưng bây giờ cô lại bị chụp mũ tội danh sao chép lên người, có thể nghĩ trong lòng cô phẫn nộ và bất lực đến nhường nào.
Phó Đình Viễn thấy cảm xúc của cô thực sự quá mất kiểm soát, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng nắm bàn tay cô đang đặt trên đùi, dùng cách này để trấn an cô ý bảo cô bình tĩnh lại một chút.
Mọi chuyện đã có anh đây.
Nếu không phải Diệp Văn còn ở trước mặt, Phó Đình Viễn đã ôm Du Ân vào lòng trấn an cô.
Diệp Văn liếc mắt nhìn hành động thân mật của anh, hơi nhướng mày.
Ông ấy cũng không biết làm sao, cứ cảm thấy Phó Đình Viễn đối xử như vậy với Du Ân khiến trong lòng ông ấy rất không thoải mái, cảm thấy Phó Đình Viễn hơi chướng mắt một cách kỳ lạ.
Phó Đình Viễn buông bàn tay mình đang nắm tay Du Ân ra, quay đầu thấp giọng hỏi cô: “Gần đây máy tính em có nhận được email nào lạ không? Em có mở ra xem không?”
Du Ân khẳng định không hề trao đổi với Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường cô đã sửa đổi kịch bản thế nào, thực ra cũng không thể nào gặp bọn họ.
Phó Đình Viễn phân tích, khả năng duy nhất chính là Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường tìm người xâm nhập vào máy tính của Du Ân qua virus, sau đó đánh cắp bản thảo của cô.
Dưới sự nhắc nhở của Phó Đình Viễn, Du Ân nhớ ra: “Đúng là có nhận được mấy email, hòm mail của tôi thường nhận được email, bình thường tôi đều nhấn vào xem, thấy vô ích thì tôi sẽ xóa ngay.”
Phó Đình Viễn hiểu ngay, vậy thì chắc chắn đám người Thẩm Dao đã dùng cách này để lấy trộm bản thảo của cô.
Máy tính của cô bị theo dõi từ xa, sau khi cô viết xong không gửi ngay lập tức cho Diệp Văn mà gửi cho Chung Văn Thành và Phó Đình Viễn xem qua, đợi bọn họ đánh giá.
Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đã lợi dụng kẽ hở này, sau khi lấy được bản thảo trực tiếp gửi cho Diệp Văn, sớm hơn bọn họ nửa tiếng.
Việc này không thể trách Du Ân tùy tiện click xem email, bình thường cô cũng vẫn làm như thế.
Chỉ có thể nói tâm tư Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường quá để tiện xấu xa, người ngây thơ như Du Ân hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Chẳng trách hai người kia vừa rồi nói chúc bọn họ may mắn, chẳng trách toàn bộ hành trình từ Giang Thành tới đây, hai người bọn họ đều mang tự thái nắm chắc phần thắng.
Dùng cách xấu xa như vậy để chiến thắng, bọn họ cảm thấy rất vinh quang sao?
Phó Đình Viên nén lại cơn tức giận muốn giết chết Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường, ngước mắt nhìn về phía Diệp Văn nói: “Nếu như ông coi trọng hai bản thảo kia, theo lý mà nói thì đáng ra đã trực tiếp loại chúng tôi rồi, tại sao lại còn gọi chúng tôi cũng tới đây một chuyến?”
Diệp Văn cười khẽ: “Lần trước chúng ta gặp nhau, tôi không tin dựa vào thân phận và địa vị này của anh cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ sao chép kịch bản của người khác để lấy được bản quyền.”
“So với việc làm loại chuyện không có đạo đức này, chi bằng anh bỏ ra số tiền lớn đi chiêu mộ biên kịch đó về dưới trướng của mình.”
Tư tưởng lớn gặp nhau, Diệp Văn phân tích điểm này vô cùng chính xác.
Phó Đình Viễn cảm thấy rất mừng vì Diệp Văn đã phán đoán đúng về mình: “Đúng là như vậy.”
Tầm mắt Diệp Văn dừng lại ở Du Ân đang đỏ bừng mắt: “Hôm nay nhìn thấy cô biên kịch này, tôi đã có thể chắc chắn được ai là người đã động tay động chân rồi.”