Phó Đình Viễn vừa đặt thức ăn mình mang đến lên bàn vừa nói: “Tôi mang đồ ăn đến, cùng ăn đi.”
Sun không biết nói gì, cô không ngờ cũng có ngày Phó Đình Viễn mặt dày, mặc dù cô nên bày tỏ sự cảm kích khi anh mang đồ ăn đến cho cô, nhưng trong thâm tâm thực sự cố không thể chào đón anh.
Tuy nhiên, người ta đã ngồi xuống, cô cũng không thể lại lạnh mặt đuổi người, chỉ đành rửa tay rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Bữa cơm này, hai người họ chỉ ăn, không nói với nhau câu nào.
Tính cách của bọn họ vốn dĩ kiệm lời, trước đây khi còn ở cùng nhau phương thức sống chung quả thực cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ lúc trên giường vô cùng nồng nhiệt.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi, rõ ràng một người lạnh lùng kiệm lời như Phó Đình Viễn, lúc trên giường tại sao lại hoàn toàn biến thành một người khác, mỗi lần anh thô lỗ cuồng nhiệt lại khiến cô không chịu nổi, hết lần này đến lần khác cầu xin sự thương xót.
Du Ân cũng không biết tại sao những hình ảnh không phù hợp với trẻ con này lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, cô vội vàng ho một tiếng để che đi sự xấu hổ của bản thân.
“Tại sao mặt lại đỏ như vậy? Sốt sao?” Vừa nói Phó Đình Viễn vừa đưa tay lên, muốn sờ trán cô.
Du Ân sợ đến mức vội vã lùi lại né tránh, bàn tay cả Phó Đình Viễn do dự đặt ngang trước mặt cô.
D n vội vàng nói: “Tôi không sao, có thể là do có chút nóng.”
Phó Đình Viễn ưu nhã thu tay lại, liếc cô một cái rồi nói: “Chỉ ăn cơm cùng nhau thôi, cô đỏ mặt làm gì?”
Du Ân: "..”
Anh sẽ không nghĩ rằng cô vẫn còn ý niệm với anh, cho nên anh cơm cùng anh mới phấn khích đến xấu hổ chứ?
Anh cũng có phần quá kiêu ngạo tự phụ rồi!
Du Ân bị tức đến nỗi nhất thời mất khẩu vị, Phó Đình Viễn thấy cô không ăn gì, lần đầu tiên trong đời anh chủ động gắp thức ăn vào bát của cô.
Du Ân kinh ngạc nhìn động tác anh gắp thức ăn cho mình, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Trong tưởng tượng của cô, từ trước đến nay Phó Đình Viễn chưa từng chủ động làm bất cứ điều gì cho cô.
Phó Đình Viễn ném cho cô một câu: “Ngẩn người làm gì? Mau ăn cơm đi.”
Du Ân chỉ đành lên tiếng: “Cảm ơn.”
Sau đó lại cúi đầu vội vàng ăn, cuối cùng ép bản thân ăn.
Sau khi ăn xong, Du Ân đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khéo léo để Phó Đình Viễn rời đi, thì thấy Phó Đình Viễn đang nhìn cô chằm chằm: “Có thể pha cho tôi một cốc cà phê không?”
Thực sự Du Ân rất muốn trực tiếp trả lời anh một câu “Không được”, nhưng cuối cùng vẫn khéo léo một chút: “Buổi tối uống cà phê không tốt cho lắm, dễ mất ngủ.”
Phó Đình Viễn nói: “Không sao, dù sao thì lúc quay về tôi cũng phải tăng ca.”
Ý nghĩ này buộc anh ta muốn một cốc cà phê sao?
Du Ân đành phải đồng ý, xoay người đi tới bếp.
Nhờ phúc của tổ tiên, cà phê cô pha rất ngon, lần nào To Ngững cũng nói cô có thể mở một quán cà phê hoặc một nhà hàng ăn ngon.
Thực lòng mà nói, nếu không có năng khiếu văn chương, cô thực sự đã phải mở quán cà phê kiếm sống sau khi ly hôn.