Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ thế, sau khi cơm nước trong tình trạng toàn thân khó chịu, anh nhanh chóng đứng dậy và rời đi, nếu không anh sợ rằng mình sẽ làm gì đó với Du Ân. 

Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân cũng cảm thấy thoải mái hơn. Muội Muội xem như đã quen thuộc với nơi này, thỉnh thoảng sẽ cuộn người bên chân cô. Mèo Tiểu Tiểu vẫn có hơi sợ người lạ, tự mình đi đến nằm xuống ở dưới số pha, mặc cho Du Ân kêu thế nào cũng không đi ra. 

Du Ân bất lực nên tạm thời đành phải bỏ qua cho nó, để bản thân nó tự quen dần. 

Giống như tính cách của mỗi người cũng khác nhau, tính cách của mèo cũng vậy. Tính cách của mèo con Tiểu Tiểu thoạt nhìn chính là cực kỳ chậm chạp và ấm áp, điểm này khá giống với Du Ân. 

Sau đó Du Ân gọi điện thoại cho Diệp Văn, đầu tiên là quan tâm một chút đến tình trạng thể chất của vợ Diệp Văn, sau đó tỏ vẻ cảm ơn Diệp Văn. Mặc dù không biết lời xin lỗi của Thẩm Dao sẽ như thế nào, nhưng Du Ân vẫn cảm nhận được ý tốt của Diệp Văn. 

Trong điện thoại, giọng điệu của Diệp Văn rất hòa ái: "Chú cũng là tác giả, chú hiểu sự tức giận khi bị người ta ăn cắp ý tưởng. Cho nên chú mới tự ý quyết định như vậy thay cho cháu." 

"Lý do tại sao chú không báo cáo cô ta với trong ngành là vì chú liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi. Với phẩm tính của Thẩm Dao, công ty của cô ta sẽ không tiến xa." Diệp Văn chậm rãi phân tích cho Du Ân: "Ba cô ta có tiền thì sao? Bất kể kinh doanh thứ gì, chỉ có tiền thôi sẽ không đi xa được." 

“Dạ.” Du Ân rất đồng ý với nhận xét này của Diệp Văn. 

Đó là lý do tại sao Diệp Văn yêu cầu Thẩm Dao xin lỗi cô trước, để Du Ân trút hết được cơn giận này. Về phần Thẩm Dao và công ty của cô ta, tương lai sẽ có hiện thực dạy cô ta làm người. 

Nói xong đề tài chính thức rồi, Diệp Văn đột nhiên hỏi lại Du Ân: "Tiểu Du, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" 

Dù Du Ân thắc mắc tại sao Diệp Văn lại đột nhiên hỏi cô câu này, cô vẫn thành thật trả lời: "Dạ hai mươi sáu tuổi." 

Diệp Văn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy sinh nhật của cháu là khi nào?" 

“Dạ ngày 10 tháng 12 âm lịch.” Du Ân đáp. 

Ở đầu dây bên kia, Diệp Văn lại im lặng, Du Ân hỏi một cách khó hiểu: "Chú Diệp, sao chú lại đột nhiên hỏi như vậy?" 

Diệp Văn cười nói: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi. Chú cảm thấy rất có duyên với cháu." 

Du Ân rất vui: "Cảm ơn ạ." 

Thực ra, cô cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Văn. Không hiểu vì lý do gì, cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác gần gũi không thể giải thích được với Diệp Văn. 

Mặc dù trước kia chưa từng gặp Diệp Văn, Diệp Văn cũng là thần tượng của Du Ân, nhưng ngày đó sau khi nhìn thấy bản thân Diệp Văn, Du Ân càng cảm thấy có thiện cảm với Diệp Văn. 

Du Ân cảm thấy rằng người đàn ông lý tưởng hoàn hảo cũng chỉ như Diệp Văn thôi. 

Vẻ ngoài sạch sẽ, dáng vẻ phong độ, khí chất nho nhã, tài hoa hơn người, và quan trọng nhất là ông cũng rất tình cảm. Tình cảm của ông dành cho vợ mình mấy chục năm nay vẫn như ngày đầu. 

Sau khi Diệp Văn hỏi cô mấy câu này xong thì không nói gì nữa. Hai người bèn cúp điện thoại. 

Buổi sáng ngày hôm sau, Du Ân đến quán cà phê Thời Gian như đã hẹn. Quán cà phê này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà nơi công ty của Dịch Thận Chi. Toàn bộ tầng này đều thuộc về quán cà phê này. 

360 cửa sổ lớn sát đất làm bằng thủy tinh ở mọi hướng cho phép mọi người có thể quan sát toàn bộ khung cảnh của toàn thành phố. Chẳng trách Dịch Thận Chi lại định vị đây là một quán cà phê bán không gian thanh lịch và hương vị cao cấp. 

Ngay khi Du Ân bước vào quán cà phê thì đã thấy Thẩm Dao đang vẫy tay với cô một cách đầy đắc ý từ vị trí gần cửa sổ cách đó không xa. 

Du Ân mặc kệ cô ta. Cô đã hẹn Thẩm Dao gặp mặt lúc mười giờ. Nhưng chín giờ rưỡi Thẩm Dao đã gọi điện thoại cho cô, nói cô ta đã đến, đã bắt đầu tiêu phí tính theo thời gian trước rồi, bảo cô chuẩn bị ví tiền cho cẩn thận đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK