Khoé miệng Chung Văn Thành cong lên, bình tĩnh nhìn tất cả trước mặt.
Du Ân bị chọc tức, hung hăng siết chặt ly rượu, chỉ cần dùng lực một chút chiếc ly cũng có thể bị cô bóp nát.
Đầu tiên lễ phục này trên người cô cũng không thể bình thường hơn.
Chỉ để lộ phần lưng mà thôi, trong một nhóm phụ nữ tranh đấu vẻ xinh đẹp, cô đã được xem là vô cùng bảo thủ, thế mà anh lại nói cô ăn mặc kỳ quái?
Thẩm Dao còn vừa lộ vai, lộ chân còn có cổ chữ V khoét sâu, tại sao anh lại không đi nói đi?
Anh không dám sao
Ha ha, anh cũng chỉ dám đến bắt nạt, gây khó dễ cho cô, cảm thấy cô là một người yếu đuối.
Thứ hai, anh nói gì mà cô thu hút ánh mắt, ở trong lòng anh, cô vẫn luôn là người phụ nữ không từ thủ đoạn gì đúng không?
Nếu như không phải còn lý trí, Du Ân cũng định hắt ly rượu trong tay mình vào mặt Phó Đình Viễn.
Mặc dù không hắt rượu nhưng cô vẫn có thể đạp đổ.
Cô đón nhận ánh mắt không vui của Phó Đình Viễn, sau đó thản nhiên như thường nói: “Đúng thế, tôi chính là thu hút ánh mắt đấy.”
“Tôi muốn để tất cả mọi người chú ý đến tôi, tới đầu tư cho kịch bản thôi tham gia làm biến kịch, như thế tôi mới có thể vô cùng nổi tiếng, không phải sao?”
Nếu anh cảm thấy cô là kiểu phụ nữ không từ thủ đoạn nào đó, thể cô nhận là được rồi.
Dù sao bây giờ anh cũng không phải là gì của cô, cần gì phải giải thích điều gì.
Du Ân dùng thái độ khác thường thừa nhận, trái lại đổi lấy cái mím môi yên lặng của Phó Đình Viễn.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Dụ Ân, một trong mắt đen u ám vô biên, không thấy rõ cảm xúc bên trong.
Vào lúc này Chung Văn Thành lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó tổng giám đốc Dịch, chúng tôi còn có chuyện khác, qua bên kia trước nhé”
Chung Văn Thành nói xong lập tức đưa Du Ân rời đi, Du Ân xoay người vừa quả quyết lại thêm phần dứt khoát, chẳng thèm nhìn Phó Đình Viễn thêm một lần nào.
Sau khi hai người đi được mấy bước, Chung Văn Thành thấp giọng hỏi Du Ân: “Cô có ổn không?”
Lời nói của Phó Đình Viễn thật sự khó nghe.
Thế nhưng theo lý thuyết, Phó Đình Viễn ngồi trên vị trí kia, không thể không nói chuyện với người khác, tại sao lại hết lần này tới lần khác đả thương Du Ân như thế?
Cách giải thích duy nhất chính là anh quá quan tâm, cho nên nói năng không lựa lời.
Dụ Ân ngước vẻ mặt vui vẻ lên nói: “Tôi rất ổn.”
Cô thật sự rất ổn.
Ban đầu cô thật sự bị lời nói của cô làm cho phát cáu, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Chung Văn Thành thở dài: “Dường như tổng giám đốc Phó có hơi cố gắng ghim cô, không biết là yêu hay hận.”
Du Ân cười tự giễu: “Sao có thể là yêu được? Chắc chắn là hận và ghét.”
Bởi vì ghét cô cho nên mới cười nhạo cô như thế.
Sau lưng bọn họ, Dịch Thận Chi uống một ngụm rượu, khó hiểu hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi nói này, hai người cần gì phải tổn thương lẫn nhau chứ?”
Đúng là những lời nói kia của Phó Đình Viễn đã khiến Du Ân bị tổn thương, nhưng Du Ân lại thản nhiên tiếp nhận, thái độ không biện minh cho mình cũng khiến Phó Đình Viễn tổn thương.
Bởi vì ngay cả giải thích cô cũng lười giải thích, cũng đại diện cho việc cô hoàn toàn không quan tâm đến Phó Đình Viễn.
Nhưng theo Dịch Thận Chi thấy, Phó Đình Viễn bị tổn thương là đáng đời.
Ai bảo anh nói chuyện kiểu đó chứ?
Rõ ràng Phó Đình Viễn bị trang phục hôm nay của Du Ân làm cho kích động, không muốn cô thu hút ánh mắt và bị nhiều người đàn ông thèm thuồng để mắt đến như thế, nhưng khi nói ra lại nói những lời chê bai.
Điển hình là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
Ánh mắt Phó Đình Viễn mơ hồ hiện lên vẻ ảo não, trong lòng càng dâng lên cảm giác bị thất bại khó có thể nói thành lời.