Du Ân nhìn qua tấm kính trên cửa phòng bệnh, thấy Đổng Văn Huệ đang đứng bên giường ông cụ, thờ ơ nói: "Ba, ba phải chú ý sức khỏe nha."
Ngoài miệng Đổng Văn Huệ nói như vậy, nhưng giọng điệu của bà ta lại không hề có chút nào quan tâm đến ông cụ, cộng thêm biểu cảm của bà ta là sự thờ ơ cao độ không liên quan gì đến mình, như thế bà ta đến đây thăm ông cụ chỉ để ứng phó mà thôi.
Ông cụ vô cảm nói: "Cảm ơn, nếu cô không có việc gì thì có thể trở về, tôi tốt lắm."
Ông cụ vừa lên tiếng, Đổng Văn Huệ lập tức quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại, giống như ở đây thêm một giây nữa là cũng không chịu nổi, trong mắt toàn là vẻ chán ghét.
Du Ân ở bên ngoài tình cờ nhìn thấy biểu hiện rõ ràng của Đổng Văn Huệ, không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.
Ông cụ một đống tuổi rồi, Đổng Văn Huệ có cần thiết phải đối xử với ông cụ lạnh lùng vô tình như vậy không?
Cho dù ông cụ không bảo vệ Phó Thiến Thiến trong chuyện đó, Đổng Văn Huệ oán hận ông cụ, thì ông cụ cũng giúp Đổng Văn Huệ bồi dưỡng Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy mà phải không?
Nếu không nhờ sự dạy dỗ của ông cụ, liệu con trai bà ta có được như ngày hôm nay?
Du Ân đang nghĩ tới những điều này, Đổng Văn Huệ đã mở cửa bước ra ngoài, Du Ân có hơi hối hận mình không trốn đi trước.
Cô muốn trốn không phải vì sợ Đổng Văn Huệ. Cô cũng từng chọc Đổng Văn Huệ tức giận đến mức ngất xỉu một bận rồi, còn gì phải sợ?
Cô chỉ không muốn tranh cãi với Đổng Văn Huệ trước cửa phòng bệnh của ông cụ, đỡ chọc cho ông cụ tức giận.
Đổng Văn Huệ vừa mở cửa đã nhìn thấy Du Ân đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm một cái hộp giữ ấm, vẻ mặt đầu tiên là có chút giật mình.
Mặc dù Đổng Văn Huệ đã biết Du Ân là con gái nhà họ Diệp, nhưng sự vượt trội của bà ta trước mặt Du Ân suốt bao năm qua khiến bà ta theo bản năng lạnh lùng nói với Du Ân: "Sao cô lại ở đây?"
Du Ân vô cảm đáp: "Tôi đến đây để thăm ông nội."
Đổng Văn Huệ nhìn lướt qua hộp giữ ấm trong tay cô, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: "Du Ân, chắc không phải cô còn không biết xấu hổ mà thử lấy lòng Phó Đình Viễn bằng cách này đấy chứ?"
Giọng điệu của Du Ân trở nên lạnh hơn: "Bà Phó, bà nghĩ nhiều rồi. Tôi đến thăm ông nội chỉ vì ông nội từng rất tốt với tôi."
Đổng Văn Huệ chế nhạo: "Ai biết cô có phải là người khẩu thị tâm phi, có ý đồ khác hay không chứ?"
Đổng Văn Huệ tự tin nghĩ rằng Du Ân làm những điều này là vì Phó Đình Viễn.
Du Ân liếc nhìn Đổng Văn Huệ, rồi cong môi mỉm cười.
Trong tiếng cười, cô nói bằng một giọng giòn tan: "Bà Phó, bà yên tâm đi, trong chuyện đối xử với đàn ông, lòng dạ của tôi chắc chắn không hào phóng bằng bà đâu."
Câu nói của Du Ân khiến Đổng Văn Huệ chẳng hiểu ra sao. Cái này thì liên quan gì đến bà ta?
Du Ân nở nụ cười: "Ông Phó có phụ nữ bên ngoài liên tục, bà lại không đề cập đến chuyện ly hôn dù chỉ một chữ, không phải là lòng dạ rất hào phóng sao?"
"Tôi thì khác. Tôi không thể chấp nhận được điều này nên quyết định ly hôn. Bây giờ nếu ly hôn rồi, tôi sẽ không nhìn lại."
"Cho nên, đừng luôn nghĩ rằng tôi còn nhớ thương con trai của bà."
Sau một loạt câu nói đầy gai góc của Du Ân kèm theo nụ cười, Đổng Văn Huệ suýt bị cô chọc tức đến ngất xỉu một lần nữa.
“Cô...” Đổng Văn Huệ nghiến răng nghiến lợi.
Du Ân lùi lại một bước để tạo khoảng cách với bà ta, sau đó đưa tay lên che ngực: "Bà Phó, xin bà hãy tự trọng. Nếu bà làm vỡ vòng tay của tôi rồi, bà sẽ phải bồi thường đấy."
Du Ân cố tình nhắc đến chiếc vòng tay của mình là để cảnh cáo Đổng Văn Huệ đừng có tùy ý động thủ đánh cô như trước nữa. Cô giờ đã là con gái nhà họ Diệp, không phải là Du Ân cha không thương, anh trai không yêu, chồng không bảo vệ mà Đổng Văn Huệ bà ta có thể đánh đập, mắng nhiếc nữa.
Trên thực tế, trên tay cô cũng không đeo chiếc vòng ngọc nào cả, cô chỉ dùng cách này để nhắc nhở Đổng Văn Huệ về thân phận hiện tại của mình mà thôi.