Du Ân nghe xong thì vui vẻ bật cười, cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang trong lòng đều tiêu tán, câu nói đầu tiên của Tô Ngưng đã khiến cô thoải mái cười to.
Tô Ngưng thực sự là một hạt dẻ cười.
Khi Phó Đình Viễn nhìn thấy cô cười thành tiếng, trong lòng anh càng chua xót hơn, tràn đầy phiền muộn.
Tô Ngưng có thể khiến cô cười, nhưng anh không có khả năng đó, anh sẽ chỉ khiến cô vừa buồn vừa tức.
Sau này lại có Diệp Văn bảo vệ cô, sự tồn tại của anh dường như không còn chút giá trị nào.
Du Ân hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Phó Đình Viễn, cô cười rồi nói với Tô Ngưng: “Tớ nhất định sẽ chống lưng cho cậu, nhưng cậu chắc chắn là cần tớ chống lưng sao?"
Với tính cách của Tô Ngưng thì còn cần người chống lưng sao?
Là chị đại thời trung học, giờ là tấm gương sáng cho ngành giải trí, Tô Ngưng đã chống lưng cho cô từ những ngày còn đi học cho đến tận bây giờ.
Tô Ngưng cười khúc khích: "Chúng ta chống lưng cho nhau."
Tô Ngưng lại hỏi: "Đúng rồi, hiện giờ cậu ở đâu?"
Du Ân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nói vị trí của mình: "Chắc mười phút nữa tới nhà."
Lúc này Du Ân rất biết ơn Diệp Văn, ông ấy tặng cho cô căn biệt thự ở cùng khu với Tô Ngưng, như vậy bọn họ có thể dễ dàng gặp nhau bất cứ lúc nào.
Khi buồn có thể gặp nhau, ôm nhau an ủi, khi vui có thể cùng nhau uống rượu, liên hoan.
Tô Ngưng vui vẻ nói: "Tốt quá, tớ gọi đồ ăn rồi sẽ qua ngay, mở một chai rượu ngon để chúc mừng cậu."
Du Ân cũng vui vẻ nên đồng ý: "Được."
Tô Ngưng nói thêm: "Đúng rồi, chủ tịch Chung cũng ở đây, chắc là sau khi xem tin tức nên lo lắng cho cậu nên đi theo tớ tới đây, cùng tớ chờ cậu xử lý xong mọi chuyện."
“Ừm.” Du Ân lên tiếng.
Tô Ngưng lại hỏi: "Cái đó... không phải Phó Đình Viễn đưa cậu trở về sao? Anh ta muốn tới không?"
“Để tớ hỏi anh ta.” Du Ân đáp, sau đó quay sang hỏi Phó Đình Viễn đang lái xe bên cạnh: “Tô Ngưng nói lát nữa đến chỗ cô ấy ăn tối, anh có đi không?"
Phó Đình Viễn khó chịu đáp lại: "Không đi."
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ đồng ý đi, một khắc cũng không rời cô, nhất là khi Chung Văn Thành cũng có mặt, anh sẽ không vắng mặt.
Nhưng anh lúc này đang rất chán nản, cảm thấy mình thật vô dụng.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình kém cỏi.
Du Ân liếc anh một cái, sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với Tô Ngưng: "Anh ta không đi, lát nữa tớ tự mình tới."
“Anh ta không tới ư?” Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Bình thường anh ta đâu có như vậy?"
Không phải gần đây Phó Đình Viễn đang theo đuổi Du Ân dữ dội sao? Du Ân đến thủ đô, anh cũng có thể đi cả đêm chạy theo, tại sao bây giờ lại vắng mặt buổi tụ họp chúc mừng Du Ân?
Người ta nói trái tim phụ nữ như kim đáy biển, nhưng trái tim của Phó Đình Viễn cũng vô cùng khó tìm.
“Bây giờ không nói nữa, lát nữa gặp nói tiếp.” Du Ân không muốn Tô Ngưng tiếp tục nói về Phó Đình Viễn nên nhanh chóng cúp điện thoại.
Xe chạy được một đoạn thì Du Ân dần dần cảm nhận được Phó Đình Viễn bên cạnh đang phiền muộn.
Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cô vẫn không hỏi anh làm sao, tâm trạng anh tốt hay xấu có liên quan gì đến cô chứ?
Hai người quay trở lại tiểu khu cô sống trong im lặng, Phó Đình Viễn đưa Du Ân đến biệt thự của Tô Ngưng, Du Ân cảm ơn anh và ra khỏi xe.